Chương 230: Bắt đầu giết chóc
Một tháng qua, bên ngoài Di tích Thái Cổ không ngừng có tu sĩ chạy đến.
Một mặt là bởi vì trong di tích giống như có bảo vật xuất thế.
Một mặt khác, lực hấp dẫn của di tích Thái Cổ đối với đông đảo tu sĩ luôn quá lớn!
Thượng cổ chiến trường là bí cảnh từ thời đại Thượng Cổ để lại, tự thành không gian.
Ngay cả Thượng Cổ chiến trường đều khiến đám tu sĩ chạy theo như vịt, huống chi là nơi thần bí từ thời đại Thái Cổ.
Không ít tu sĩ vào trong thượng cổ chiến trường có thể gặp được cơ duyên nghịch thiên, từ đó một bước lên trời.
Nếu ở trong di tích Thái Cổ, thu được một chút cơ duyên, vậy đó sẽ là tình cảnh như thế nào.
Tu sĩ đạt được rất có thể sẽ có vốn liếng để tung hoành thiên hạ.
Tông môn đạt được rất có thể nhảy lên trở thành tông môn cường đại nhất của Đại Chu vương triều, thậm chí có thể trở thành tông môn cường đại nhất ở toàn bộ Thiên Hoang Bắc Vực, có lẽ còn có thể đặt song song cùng tiên môn!
Mấy vạn tu sĩ ở đây, phần lớn đều là tán tu, cũng có một số thế lực môn phái.
Trong đó Thiên La tông và Tử Vân Tông là có thực lực mạnh nhất.
Hai đại tông môn này ở Chu vương triều có thực lực địa vị gần tương đương với năm đại tông môn, Tô Tử Mặc cũng có nghe thấy.
Mấy vị Nguyên Anh Chân Quân kia, chính là đến từ hai đại tông môn này!
"Rống!"
Ở cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng rít.
Một con sư tử Hoàng Kim có khí tức kinh khủng chạy nhanh đến, thân thể khổng lồ, khí thế doạ người, hai mắt như chuông đồng trừng lớn, bắn ra tia sáng lạnh lẽo.
Con sư tử Hoàng Kim này rõ ràng đã tu luyện ra nội đan, thần tuấn bất phàm.
Không ít tu sĩ đều giật nảy mình, vội vàng tản ra.
Con sư tử Hoàng Kim này đạp không mà đến, đi tới bên cạnh một vị Nguyên Anh Chân Quân, thành thành thật thật cúi đầu xuống.
"Ừm."
Vị Nguyên Anh Chân Quân này nhẹ gật đầu, thả người nhảy lên, bắt đầu bước đi.
"Thát thát thát!"
Một trận vó ngựa dồn dập truyền đến.
Một thớt tuấn mã toàn thân trắng muốt, trên đầu có một chiếc sừng từ trên bầu trời lao vụt đến, không ngừng phì mũi, tốc độ cực nhanh, đi vào bên cạnh một vị Nguyên Anh Chân Quân khác.
Rất nhanh, dị thú của mấy vị Nguyên Anh Chân Quân đều đã chạy tới.
Những dị thú này có khí tức vô cùng khủng bố, mỗi con đều là Linh Yêu đã tu luyện ra nội đan.
Nhưng khi những dị thú này nhìn tới di tích Thái Cổ ở phía xa, trong mắt lại dần toát ra mấy phần khiếp đảm e ngại.
"Đi, xuất phát!"
Sau đó, một vị Nguyên Anh Chân Quân của Thiên La tông ra lệnh một tiếng, dẫn theo môn hạ đệ tử xuất phát về phía Di tích Thái Cổ.
Ngay sau đó, Nguyên Anh Chân Quân của Tử Vân Tông cũng dẫn môn hạ đệ tử đi theo.
"Di tích Thái Cổ hung hiểm như thế, nếu không chúng ta ở nơi này quan sát trước một hồi "
"Ở nơi này quan sát, một khi thật sự có cổ bảo này, ta lo sẽ bị người ta nhanh chân đến trước."
"Hay là cứ cùng đi thôi, đây chính là cơ hội cuối cùng, đi theo đội ngũ Nguyên Anh Chân Quân đi, cho dù không chiếm được cổ bảo, cũng có thể có cơ hội sống sót."
Đám tu sĩ đứng bên ngoài nghị luận ầm ĩ, rất nhanh đã chia ra hai trận doanh.
Đại đa số tu sĩ đều lựa chọn đi theo Thiên La tông, Tử Vân Tông vào trong di tích Thái Cổ xuất phát.
Chỉ có một phần nhỏ tu sĩ vẫn đang do dự, dự định đứng tại chỗ quan sát.
Tô Tử Mặc vốn không có ý định sớm đi vào như vậy, nhưng hắn vừa mới phát hiện, ở trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng của Huyết Nhãn Ô Nha!
Hơn nữa số lượng đang dần dần tăng nhiều!
Ý nghĩa là Huyết Nhãn Ô Nha cách nơi này gần nhất đã đuổi tới.
Người đuổi giết hắn kia không bao lâu nữa, hẳn là sẽ đến nơi đây.
"Không thể chần chừ thêm!"
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Nếu ở bên ngoài di tích Thái Cổ bị người khác chặn đường, hắn thực sự không có chỗ để trốn.
Tô Tử Mặc lẫn vào trong đám người, chạy vào di tích Thái Cổ.
Ở bên ngoài di tích Thái Cổ, có một khu rừng rậm, bên trong nhìn vô cùng u ám.
Càng đến gần di tích Thái Cổ, cây cối chung quanh lại càng rậm rạp, tản ra khí tức cổ xưa.
Mỗi gốc cây cổ thụ đều cực kỳ cao lớn, thân cây cần mười mấy người mới ôm hết, đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao vút trong mây.
Gió mát phất phơ, ánh nắng xuyên thấu qua cành lá sum xuê rơi xuống, mang cho đám người một chút ấm áp.
Mặc dù đội ngũ tu sĩ khổng lồ, có khoảng chừng mấy vạn người, nhìn qua rất có khí thế, nhưng ở trong rừng Thái Cổ, lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Chẳng biết từ lúc nào, Dạ Linh đã chui ra.
Nó ghé vào ngực Tô Tử Mặc, dò đầu ra, đôi mắt đen nhánh, sắc mặt lạnh lùng, không ngừng dò xét xung quanh.
Ngay cả mấy loại dị thú như sư tử Hoàng Kim đã tu luyện ra nội đan hay Độc Giác Mã của Nguyên Anh Chân Quân, ở trong rừng Thái Cổ này đều nơm nớp lo sợ.
Nhưng trên mặt của Dạ Linh, lại không nhìn thấy một chút khiếp ý nào.
Đột nhiên!
Phía trước truyền đến một tiếng hét thảm.
Tô Tử Mặc run lên, vội vàng ngừng bước, ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa, một cự mãng cuộn trên chạc cây cổ thụ, thân thể gần như hòa làm một thể với cổ thụ.
Nếu không phải trong miệng con cự mãng này còn đang ngậm mấy người, máu tươi vung khắp nơi thì với thị lực của Tô Tử Mặc cũng rất khó phát hiện được!
Con mãng xà này quá lớn!
Hơn nửa thân thể của nó ẩn bên trong lá cây, chỉ là lộ ra ngoài một bộ phận đa dài hơn mười trượng!
Mấy kia tu sĩ không đủ để nó nhét kẻ răng.
Đáng sợ nhất chính là, ngay cả Kim Đan chân nhân cũng không có một chút lực phản kháng nào, bị một nhát nghiền nát thân thể, nuốt xuống!
"Ầm!"
Một vị tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ, tay áo lay động, một lực lượng cực kỳ kinh khủng bắn ra, nặng nề đánh lên trên người cự mãng.
Cự mãng bị đánh lệch thân thể, lân phiến trượt xuống mấy khối, lộ ra huyết nhục bên trong.
Nhưng cự mãng chẳng những không lui lại, ngược lại hung tính lại tăng vọt, trong mắt lộ ra tia sáng tàn nhẫn!
Tê!
Cự mãng đột nhiên há miệng hấp khí, giống như muốn nuốt cả phiến thiên địa vào bụng.
Cuồng phong gào thét!
Luồng khí to lớn gần như hóa thành thực chất, như đao như kiếm mãnh liệt cuốn đến, ngay cả chạc cây cổ thụ đều bị luồng ác phong cắt nát, lá cây không ngừng rơi xuống.
Đám tu sĩ có thực lực thấp kém không thể khống chế thân hình, trong nháy mắt đã bị hút tới, rơi vào trong miệng cự mãng.
Đây mới thật sự là Cự Mãng Thực Nhật!
Cho dù Tô Tử Mặc cũng tu luyện một thức này, nhưng bây giờ nhìn thấy, hắn vẫn cảm giác vô cùng chấn động.
"Súc sinh, ngươi muốn chết!"
Lại một vị Nguyên Anh tu sĩ ra tay, người này gầm lớn một tiếng, ba thanh phi kiếm bắn nhanh ra.
Trên ba thanh phi kiếm này kéo theo một luồng sức mạnh cực kỳ lớn, đã vượt xa phạm trù khỏi linh thuật.
Mắt thấy ba thanh phi kiếm sắp rơi vào trong miệng cự mãng, Nguyên Anh đại tu sĩ ra tay kia giống như phát hiện ra điều gì, thần sắc đại biến.
"Không tốt, mau bỏ đi!"
Người này kinh hô một tiếng, vội vung tay áo, cuốn lấy ba thanh phi kiếm đang bắn ra kia, lập tức bỏ chạy về phương xa.
Mi mắt Tô Tử Mặc giật giật một cái.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu của cự mãng, lại dần có hai cái u lớn chừng quả đấm, đang nhô lên, nhìn như là một đôi sừng!
"Đây không phải mãng, đây là giao!"
Nếu là một đầu cự mãng, chỉ có thể coi là di chủng yêu thú.
Nhưng nếu đã tu luyện thành giao, vậy thì cự mãnh này đã tương đương với thuần huyết hung thú!
Mấy vị Nguyên Anh đại tu sĩ trong đội ngũ lập tức bay nhanh về nơi xa, đại quân tu sĩ ở sau lưng nào dám lưu lại, vội vàng đuổi theo.
Đám người chạy loạn lên, liều mạng chạy trốn.
Ầm!
Cái đuôi của con giao kia đột nhiên rơi xuống, đập vào trong đám người, trong không khí lập tức xuất hiện một đám mưa máu!
Quá thảm liệt!
Mấy trăm vị tu sĩ, trong chớp mắt đã ngã xuống toàn bộ.
Dù là Ngưng Khí, Trúc Cơ hay Kim Đan chân nhân, ở trước mặt con giao này, lại chỉ giống như sâu kiến, không chịu nổi một kích!
Mà lúc này, đám người còn chưa chính thức đặt chân vào di tích Thái Cổ!
Ý nghĩa là giết chóc chỉ vừa mới bắt đầu...