Chương 231: Thảm thiết
Rừng rậm Thái Cổ này nguy hiểm hơn Thương Lang sơn mạch gấp trăm lần!
Trong này tùy tiện nhảy ra một đầu yêu thú đều là thuần huyết hung thú, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng phải bỏ chạy, không dám ở lại đối cứng.
Tô Tử Mặc thừa dịp loạn mà bỏ chạy, hắn cúi thấp người, tay chân cùng sử dụng, giống như một đầu cự mãng đi xuyên qua trong khu rừng rậm rạp, thân pháp vô cùng linh động.
Ở trong môi trường này, tỷ lệ Tô Tử Mặc có thể sống tiếp mạnh hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều!
Bởi vì xét từ trình độ nào đó thì Tô Tử Mặc chính là yêu!
Hiểu được tập tính, thủ đoạn của phần lớn yêu thú, cũng hiểu được quy tác sinh tồn trong khu rừng.
Lúc đầu, Tô Tử Mặc còn có hơi lo Dạ Linh sẽ chạy loạn.
Mặc dù ở trong Đông Lăng cốc, Dạ Linh có thể chém giết một đầu Kim Đan cảnh Linh Yêu.
Nhưng Tô Tử Mặc hiểu rõ, thực lực của Dạ Linh không thể sánh bằng Linh Yêu Kim Đan cảnh.
Khiến Tô Tử Mặc cảm thấy bất ngờ là mặc dù Dạ Linh không sợ, nhưng là cực kỳ ngoan ngoãn, thành thành thật thật nằm trong lồng ngực của hắn, chỉ dò đầu ra, cảnh giác dò xét bốn phía.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc rốt cục đã trốn ra, thoát khỏi phạm vi công kích của Hung Giao.
Không kịp thở phào một hơi, sắc mặt Tô Tử Mặc lập tức biến đổi, đột nhiên cảm nhận được một nguy cơ càng lớn hơn đang nhanh chóng tới gần!
"Không tốt, mau rời khỏi nơi đây!"
Kinh nghiệm sinh tồn một năm ở Thương Lang sơn mạch nói cho hắn biết, trong đại chiến tràn ngập mùi máu tanh phía sau, sẽ dẫn tới càng nhiều yêu thú cường đại hơn!
Thực lực của những yêu thú này sẽ không thua gì con Hung Giao kia, hẳn cũng đều là thuần huyết hung thú.
Nếu như bị đám thuần huyết hung thú vây ở nơi này thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Thẳng đến lúc này, Tô Tử Mặc mới hiểu ra mục đích của Thiên La tông, Tử Vân Tông khi không xua đuổi những tán tu này.
Mục đích lớn nhất của hai tông chính là vì lợi dụng những tán tu này, để hấp dẫn hung thú bên trong khu rừng này, bọn hắn mới có thể thừa cơ thoát đi!
Khi những tán tu này lợi dụng hai đại tông môn, kỳ thật cũng đã bị hai đại tông môn lợi dụng lại.
...
Bởi vì Hung Giao có cản đường, rất nhanh đã chia cắt mấy vạn tên tu sĩ thành hai trận doanh.
Trong đó, đại đa số tu sĩ đều bị Hung Giao chặn đường, mà mấy vị Nguyên Anh đại tu sĩ của Thiên La tông cùng Tử Vân Tông lại dẫn theo môn hạ đệ tử nhanh chóng chạy về phía Di tích Thái Cổ.
Sau lưng tu sĩ hai phái, còn một số tán tu đi theo, trong đó có cả Tô Tử Mặc.
Tu sĩ có thể thoát khỏi Hung Giao, phần lớn đều có chút thủ đoạn.
Tô Tử Mặc nhìn lướt qua.
Bên trong những tán tu này, ngược lại thật sự là có một tu sĩ mà Tô Tử Mặc có một chút ấn tượng.
Người này mặc đạo bào màu xám, tay cầm quạt xếp, nhìn hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, thân hình hơi mập, dung mạo bình thường, chỉ là đôi mắt cực kỳ có thần.
Lúc ở bên ngoài, Tô Tử Mặc đã tán gẫu vài câu với người này.
Người này thích nói phóng đại mọi việc.
Trước đó, liên quan tới chuyện trong di tích Thái Cổ có tiếng long ngâm hổ khiếu, nhìn thấy Chân Long, lân phiến so với người còn lớn hơn, chính là do người này nói ra.
Những lời nói chém gió thành bão thế nào, nào có người tin tưởng chứ.
Tô Tử Mặc từng thăm dò tu vi cảnh giới của người này, cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
"Có chút thủ đoạn."
Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu.
Bình tĩnh mà xét ra, Tô Tử Mặc có thể cùng đi tới đây cũng hoàn toàn dựa vào thủ đoạn tu yêu.
Mà tu sĩ áo bào xám dùng thực lực Trúc Cơ sơ kỳ lại có thể đi đến một bước này, thực sự không dễ dàng.
Tu sĩ áo bào xám hình như có cảm giác, quay đầu nhìn Tô Tử Mặc một chút, cười cười, thái độ ngược lại là có chút thân mật.
Nhưng đúng lúc này, phía trước lại truyền đến từng tiếng thét rối loạn!
Trong rừng, đột nhiên có một con hổ lớn nhảy ra, thân thể cao đến mấy trượng, bộ mặt hung ác, vừa nhảy ra đã nhào về phía đám người.
Đáng sợ hơn là con hổ này lại có chín cái đuôi!
"Cửu Vĩ, hình hổ "
Tô Tử Mặc thoáng nhớ lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi nói ra: "Thuần huyết hung thú, Lục Ngô!"
Cùng lúc đó, thanh niên áo bào xám cũng nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Đúng là Lục Ngô."
Lục Ngô là một trong các loại thượng cổ hung thú, sinh ra cửu vĩ, hình dáng như hổ, thực lực khủng bố.
Lục Ngô vừa mới xông vào trong đám người, sư tử Hoàng Kim đã nổi giận gầm lên một tiếng, muốn đánh lui Lục Ngô, thậm chí đánh chết!
Nhưng Lục Ngô vung cửu vĩ, nhào tới trước, gần như chỉ trong một chiêu đã cắn đứt cổ của sư tử Hoàng Kim, máu tươi tuôn ra!
Sương máu tràn ngập trong rừng.
Chủ nhân của sư tử Hoàng Kim là một vị Nguyên Anh Chân Quân không chút nghĩ ngợi, lập tức bỏ chạy.
Đám tu sĩ đã mất đi trật tự, trong lòng đại loạn, hoảng hốt chạy bừa khắp nơi.
Nhưng khu rừng này đâu có đơn giản như bọn hắn tưởng tượng.
Huống chi đây còn là khu rừng từ thời Thái Cổ!
Tiến vào thì dễ, muốn ra ngoài lại khó khăn!
Sàn sạt!
Trong rừng, một con rết dài hơn mười thước, thân to cỡ thùng nước chui ra, khắp cả người đỏ rực như máu, ngàn chân không ngừng đong đưa, ánh mắt dữ tợn.
Huyết Sắc Ngô Công xông vào trong đám người, lần thứ hai chia cắt trận hình.
Trong rừng, không ngừng có yêu thú cường đại nhảy ra, tuyệt đại đa số đều là thuần huyết hung thú, Tô Tử Mặc căn bản không có biện pháp đối kháng, chỉ có thể thừa dịp loạn mà bỏ chạy đào mệnh.
Ở trong khu rừng này, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân đều vô dụng.
Bọn hắn nhìn thấy thuần huyết hung thú, cũng đều lập tức muốn chạy trốn.
Tô Tử Mặc rất khó tưởng tượng, sau này thực sự tiến vào trong di tích Thái Cổ, lại sẽ gặp được nhân vật đáng sợ như thế nào!
Quá thảm liệt!
Tiến vào trong khu rừng Thái Cổ này, tổng cộng có hơn ba vạn vị tu sĩ, bây giờ nhìn lại, cũng chỉ còn mấy ngàn người, nhưng người khác đều đã ngã xuống trong khu rừng này!
Nếu thật sự có thể đi ra khỏi khu rừng này, mấy ngàn người còn dư lại này sẽ còn mấy người có thể tiếp tục sống?
...
Cách di tích Thái Cổ trăm dặm, một con Hắc Ô Nha chớp động hai cánh, nhanh như điện chớp chạy nhanh đến nơi đây.
Trên người Hắc Ô Nha này, còn có một nam tử trung niên mặc huyết bào ngồi xuống.
Hai người này chính là Huyết Nha Vương và Cung chủ Huyết Nha cung!
"Ừ"
Cung chủ Huyết Nha cung vừa mới thi triển bí thuật truy tra xong, dần dần nhíu mày, ánh mắt lấp lóe.
"Chủ nhân, chẳng lẽ Tô Tử Mặc này lại trốn vào sông Cơ Thủy rồi?" Huyết Nha Vương hỏi.
"Không có."
Sắc mặt Cung chủ Huyết Nha cung âm trầm, cau mày, cắn răng nói: "Kẻ này muốn đi vào một khu vực như vậy!"
"A "
Huyết Nha Vương nghe không hiểu, thoáng sửng sốt một chút.
Sau một lát, Huyết Nha Vương giật mình, trong mắt lóe lên một tia kiêng kị, thăm dò hỏi: "Là một khu vực như vậy ?"
"Ừm." Cung chủ Huyết Nha cung nhẹ gật đầu.
Huyết Nha Vương phân tích nói: "Mục đích của người này, hẳn là muốn dẫn chủ nhân dẫn tới nơi đó, chủ nhân ngàn vạn không thể mắc lừa."
Dừng một chút, Huyết Nha Vương lại nói: "Còn nữa, nơi đó là nơi mà ngay cả Nguyên Anh Chân Quân, Phản Hư đạo nhân đều chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, hắn chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, hẳn phải chết không nghi ngờ!"
"Kẻ này rát giỏi tính toán."
Cung chủ Huyết Nha cung trầm mặt, nói ra: "Đây chính là dương mưu, cho dù ta biết dụng ý của hắn, ta cũng phải đi! Cho dù là hắn chết, ta cũng phải tận mắt thấy!"
"Chủ nhân, cần thận trọng, không lên chủ quan..."
"Không sao, dương mưu này có thể nói là khá cao minh. Chỉ tiếc, kẻ này tính sót một điểm."
Cung chủ Huyết Nha cung vung tay áo, cười lạnh nói: "Hắn không biết thân phận của ta, cũng không biết bên trong khu vực kia đến tột cùng có cái gì. Lui một vạn bước mà nói, coi như kinh động đến những tồn tại đó, lấy thân phận của ta, toàn thân trở ra hẳn là không có vấn đề gì."
"Đi thôi, ta ngược lại muốn xem xem, tên Tô Tử Mặc này còn có thể chạy trốn tới nơi nào?"