Chương 234: Cột đá thần bí
Phong vân đột biến, biển xương cuồn cuộn nổi sóng!
Giống như bị kích thích, vô số bạch cốt chuyển động, hình thành các loại di chủng hung thú.
Mỗi loại đều là nhân vật khủng bố, từ trong biển xương trắng đứng lên!
Sát khí tràn ngập, huyết khí bốc lên tận trời!
Chỉ thông qua hình dáng khung xương, Tô Tử Mặc không thể phân biệt ra lai lịch của đám di chủng hung thú này, nhưng trong này còn có không ít khung xương hình người, chiến lực cũng cực kì khủng bố.
Hai tông Thiên La tông và Tử Vân Tông còn sót lại hơn một trăm tu sĩ, bao gồm cả Nguyên Anh Chân Quân và Kim Đan chân nhân ở bên trong, toàn bộ đám người đều bị vô số bạch cốt hung thú vây giết!
Máu tươi bắn ra, chân cụt tay đứt văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh buốt.
Đây chính là lực lượng của di tích Thái Cổ sao?
Những sinh linh này quá mạnh mẽ, sau khi chết vẫn còn giữ được lực chiến đấu kinh khủng như vậy, không biết khi chúng còn sống lại đã đạt tới cảnh giới gì?
Là ai mai táng bọn chúng ở đây, hình thành lên biển xương trắng mênh mông vô biên như vậy
Sâu trong biển xương trắng này lại có cái gì?
Trong nháy mắt, vô số nghi vấn hiện lên trong đầu Tô Tử Mặc.
Vào thời khắc này, Tô Tử Mặc thật sự cảm nhận được bản thân mình quá nhỏ bé.
Cho dù hắn đã trở thành Trúc Cơ tu sĩ, có thể ngự kiếm phi hành, rút đi thân thể phàm nhân.
Tô Tử Mặc đi từng bước một vào sâu trong biển xương trắng này.
Giống như đang đi về phía một thời đại vô cùng xa lạ.
Đi vào khám phá một nền văn minh không muốn người biết, đã bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Tiếng kêu thảm thiết sau lưng đã dần dần thưa thớt.
Tu sĩ của hai tông đã táng thân toàn bộ trong biển xương trắng, không một người nào may mắn thoát khỏi!
Đám bạch cốt hung thú hung tàn cường đại kia sau khi xử lý hết đám người dám xông vào nơi này, đã thi nhau tan ra thành từng mảnh, một lần nữa rơi trên mặt đất.
Biển xương trắng khôi phục lại bình tĩnh.
Yên tĩnh đến mức đáng sợ!
Giống như trận chém giết, tàn sát hung tàn khi nãy chỉ là ảo giác của Tô Tử Mặc.
Gió nhẹ thổi tới, sau lưng Tô Tử Mặc thấy hơi lạnh.
Chẳng biết từ lúc nào, cả người hắn đã đổ mồ hôi lạnh.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua Dạ Linh bên chân.
Hắn mơ hồ đoán được sở dĩ những tồn tại cường đại trong biển xương trắng này không công kích hắn, rất có thể là do có liên quan tới Dạ Linh!
Mà Dạ Linh rất cơ cảnh, vừa ngửi ngửi khí tức, vừa đi phía trước dẫn đường, Tô Tử Mặc đi theo ở phía sau.
Trong biển xương trắng vô biên vô tận này, chỉ có một người một thú, chung quanh không có dấu vết sinh mạng nào khác, vô cùng hoang vu.
Phía trước dần dần xuất hiện sương mù, càng ngày càng nặng, tầm nhìn cực thấp.
Bên trong sương mù này mang theo một tia khí ẩm, còn có cả mùi tanh.
Cũng không biết bao lâu sau, trong sương mù phía trước xuất hiện một cây cột đá xám trắng đứng sừng sững trên đất bằng, cây cột này cực kỳ thô to, cao vút trong mây!
Tô Tử Mặc đứng trước cây cột đá này, lập tức trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Tô Tử Mặc đưa tay chạm vào trên cột đá.
Nằm ngoài dự đoán của Tô Tử Mặc.
Cây cột đá to lớn này còn sót lại từ thời đại Thái Cổ, trải qua gió táp mưa sa, thời gian cọ rửa mà mặt ngoài vẫn bóng loáng như ngọc, không có cảm giác thô ráp một chút nào.
Bình thường đừng nói là cột đá gì đó, cho dù là cực phẩm Linh khí, để ở bên ngoài mấy vạn năm như thế, thì cũng mất đi linh tính từ lâu.
Huống chi, thời đại Thái Cổ cách hiện tại, chỉ sợ đã mấy trăm vạn năm rồi!
"Cột đá này đúng là bảo bối đấy, nếu có thể ôm đi thì tốt."
Tô Tử Mặc đi quanh cột đá vài vòng, trong lòng thầm nghĩ nói.
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ là tùy tiện nghĩ một chút thôi.
Đừng nói là với lực lượng của Tô Tử Mặc, căn bản là không thể nhét cây cột đá này vào trong túi trữ vật.
Cho dù Tô Tử Mặc có năng lực như thế cũng không khả năng làm như thế.
Biển xương trắng này khủng bố như thế, ai biết nơi này có một cây cột đá cao to đứng thẳng như vậy để làm gì
Lỡ may di động cây cột đá lại khiến những nhân vật khủng bố trong biển xương trắng kia bừng tỉnh thì làm sao bây giờ
Tô Tử Mặc lại đi một vòng quanh cột đá, vẫn không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì ở phía trên.
"Kỳ lạ."
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia nghi ngờ.
Hắn vốn cho là trên cột đá này có lẽ sẽ khắc hoạ tin tức gì đó, hình vẽ gì đó, thậm chí là một chút dấu vết từ thời đại Thái Cổ.
Nhưng bề mặt cột đá lại sáng bóng trơn trượt, không có vết tích gì.
Một trận cuồng phong thổi qua biển xương trắng, sương mù dần tan đi.
Tô Tử Mặc nhìn quanh bốn phía một chút, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, khẽ ô một tiếng.
Cách cột đá này khoảng trăm trượng, vậy mà lại có một cây cột đá khác đứng thẳng!
Tô Tử Mặc đi qua đó quan sát một hồi.
Cột đá này giống cột đá lúc đầu như đúc.
Bề mặt cột đá sáng bóng trơn trượt như ngọc, cũng không có bất kỳ dấu vết gì lưu lại.
Dọc theo phương hướng này tiếp tục đi tới đích, gần như cứ cách nhau một trăm trượng là sẽ xuất hiện một cây cột đá to lớn như thế này.
"Đây là có chuyện gì? "
Tô Tử Mặc nghĩ một hồi vẫn không có đầu mối gì, dưới sự thúc giục của Dạ Linh, hắn lại tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc lại dừng bước.
Hắn vậy mà đã đi tới phần cuối của biển xương!
Phần cuối của biển xương là một đỉnh núi cao vút trong tầng mây, phía trên xanh um tươi tốt, sinh cơ bừng bừng, cỏ cây tươi tốt.
Ở dưới chân của ngọn núi này, thậm chí có nước biếc vờn quanh, giống như một mảnh Tiên cảnh.
Từ trong biển xương trắng tĩnh mịch trầm trầm, đột nhiên đi tới một đỉnh núi dồi dào sinh cơ, trong lúc nhất thời Tô Tử Mặc còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc nghĩ tới một cái khả năng.
Biển xương trắng phía sau hắn thật sự chỉ là ngoài rìa của di tích Thái Cổ!
Mà ngọn núi trước mắt này, có lẽ mới là trung tâm của di tích Thái Cổ!
Hoặc có lẽ, ngọn núi này cũng không phải là trung tâm di tích, phải vượt qua đỉnh núi này, mới có thể thực sự tiếp xúc đến bí mật của di tích.
Mà dù là khu rừng Thái Cổ kia hay là biển xương trắng sau lưng hắn này, đều chỉ là một màn chắn để che chắn trung tâm của mảnh di tích này mà thôi.
"Y nha y nha!"
Dạ Linh kêu lên mấy tiếng, thúc giục Tô Tử Mặc tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi vào dưới chân núi, trong lòng Tô Tử Mặc có cảm giác.
Tô Tử Mặc hơi nghiêng mắt, nhìn vào bên cạnh.
Cách đó không xa, bên cạnh một gốc cổ thụ, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, thân mang đạo bào màu xám, thân hình hơi mập, tay cầm quạt xếp, mặt trắng không râu.
"Là ngươi "
"Là ngươi "
Hai người liếc nhau, đều sửng sốt một chút lên tiếng kinh hô.
Tô Tử Mặc căn bản không nghĩ tới, đến nơi này lại gặp được tu sĩ áo bào xám này!
Lúc trước ở bên trong khu rừng Thái Cổ, Tô Tử Mặc đã phát hiện ra tu sĩ áo bào xám này không đơn giản, có chút thủ đoạn.
Nhưng sau khi tiến vào biển xương trắng, Tô Tử Mặc nghĩ rằng người này đã sớm táng thân trong biển xương trắng.
Không ngờ người này vậy mà lại đến ngọn núi này trước một bước!
Trong lòng Tô Tử Mặc thấy kinh ngạc, còn trong lòng tu sĩ áo bào xám lại là chấn kinh.
Lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra được, Tô Tử Mặc chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, không có bất kỳ khả năng ẩn giấu tu vi cảnh giới.
Tu sĩ áo bào xám đã sớm biết, mấy vạn tên tu sĩ vọng tưởng đặt chân vào di tích Thái Cổ này, tất cả mọi người đều sẽ chết!
Trừ hắn ra, không ai có thể sống sót.
Không ngờ tên thanh sam tu sĩ nhìn như bình thường này, vậy mà có thể xuyên qua biển xương trắng này!
Tên thanh sam tu sĩ này có thể xuyên qua khi rừng Thái Cổ, hắn còn có thể hiểu được.
Dù sao trong rừng kia, tên thanh sam tu sĩ này rất là thông minh, lựa chọn đi theo sau lưng hắn.
Nhưng đế lúc cuối cùng, hắn đã sớm cắt đuôi được người này!
"Có chút thú vị."
Tu sĩ áo bào xám chậm rãi đi vè phía Tô Tử Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt.