Chương 233: Biển xương trắng
Có khoảng mấy vạn tu sĩ cùng tiến vào khu rừng sau lưng kia.
Nhưng Tô Tử Mặc tin tưởng, người có thể sống mà đi ra khỏi khu rừng này không đến một phần trăm!
Là một trong số những người may mắn đó, Tô Tử Mặc vốn nên cao hứng.
Nhưng nhìn thấy đông đảo hung thú đang chậm rãi lui về trong rừng rậm, Tô Tử Mặc đột nhiên ý thức được, từ thời khắc xông ra khỏi rừng rậm kia, cũng đồng nghĩa là hắn đã bước lên mảnh di tích từ thời đại Thái Cổ để lại này.
Di tích Thái Cổ!
Trên địa đồ, nơi này được đánh dấu là nơi đại hung!
Nhiều thuần huyết hung thú hung tàn kinh khủng như vậy, đều kiêng kị sợ hãi di tích Thái Cổ!
Bên trong khu vực này cất giấu bí mật cổ xưa gì?
Tô Tử Mặc chậm rãi quay người, phóng tầm mắt nhìn lại.
Vừa liếc mắt nhìn, con ngươi Tô Tử Mặc đã co rút vào, thậm chí trái tim cũng ngừng đập.
Từng đống bạch cốt chất chồng lên nhau vô cùng vô tận!
Đưa mắt nhìn không thấy giới hạn, dường như khắp toàn bộ đại địa đều chỉ có bạch cốt này.
Trong số những thi hài bạch cốt này có rất nhiều nhân tộc, nhưng còn có rất nhiều di chủng hung thú, gần như tất cả đều không hoàn hảo, những bộ thi hài này đều đã vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Đây là một biển xương trắng chân chính!
Đứng trước biển xương trắng này, Tô Tử Mặc trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như chỉ cần bước vào là sẽ bị biển xương trắng này thôn phệ bao phủ, không còn sót lại một chút cặn nào.
m trầm nặng nề khiến người ta phải ngạt thở, còn có mùi máu tanh nhàn nhạt!
Nhưng lúc này, nơi ngực của Tô Tử Mặc khẽ động, Dạ Linh đột nhiên chui ra, nhảy xuống.
Nhìn qua biển xương trắng trước mắt này, Dạ Linh nhăn mũi một cái, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lóe ra thần bí quang mang thâm thúy.
Đột nhiên.
Ở bìa rừng Thái Cổ cách đó không xa, có hai bóng người chạy đến đầu tiên, toàn thân nhuốm máu, chật vật không chịu nổi.
"Là bọn hắn!"
Tô Tử Mặc quét mắt qua, lập tức nhận ra thân phận của hai người này.
Hai người chính là hai vị Nguyên Anh Chân Quân của Thiên La tông, Tử Vân Tông.
Hai người vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua khu rừng phía sau lưng, lúc này quay đầu lại nhìn thấy biển xương trắng trước mắt, cả hai đều sững sờ tại chỗ, trong mắt khó nén khỏi rung động.
Cho dù là Nguyên Anh Chân Quân, ở trước mặt biển xương trắng này cũng sẽ sinh ra cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé!
Một trận đại chiến kia phải thảm thiết đến cỡ nào mới có thể hình thành ra di tích khủng bố như vậy?
"Mau trốn!"
"Ngay ở phía trước, nhanh, nhanh!"
"Cứu ta một chút!"
Trong rừng cách đó không xa truyền đến từng tiếng kêu gọi chạy vội.
Cũng không lâu sau, lại có một đám tu sĩ từ trong rừng xông ra, có hơn một trăm người, tóc tai bù xù, áo quần rách rưới, ngã ngồi trên đất thở hồng hộc.
Những người này có Kim Đan chân nhân, cũng có Trúc Cơ tu sĩ.
Đại quân mấy vạn tên tu sĩ, thế mà bây giờ tính cả Nguyên Anh Chân Quân và Kim Đan chân nhân thì chỉ còn hơn một trăm người sống sót.
Những người khác, ngay cả cơ hội nhìn thấy di tích Thái Cổ cũng không có, tất cả đều bỏ mạng trong khi rừng kia!
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua bên kia, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
Hắn không muốn thu hút sự chú ý của đám tu sĩ kia.
Đột nhiên!
Dạ Linh nức nở kêu một tiếng, hé miệng nhẹ nhàng cắn vạt áo Tô Tử Mặc, không ngừng lôi kéo vào trong biển xương trắng.
"Ngươi muốn đi vào à?"
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Dạ Linh gật gật đầu.
"Biển xương trắng này không đơn giản, không biết sẽ có hung hiểm gì, đợi đám người kia dò đường trước lại nói, chúng ta không vội." Tô Tử Mặc nói ra.
Dạ Linh lắc đầu, đột nhiên nâng lên một chân sau, tiểu lên trên người Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc đương nhiên có thể dễ dàng tránh thoát.
Nhưng hắn nghĩ lại, Dạ Linh sớm đã khai linh trí, cực kỳ thông minh, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm thế, nếu nó đã làm như thế, nhất định là có thâm ý.
"Ngươi là người thuộc môn nào phái nào, tên gọi là gì?"
Đúng lúc này, hai vị Nguyên Anh Chân Quân đi đến, từ trên cao nhìn xuống nhìn Tô Tử Mặc, ngữ khí lạnh lẽo chất vấn.
"Tại hạ Tô Tử Mặc, không môn không phái."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt trả lời một câu, nửa thật nửa giả.
"Thế thì đúng lúc, ngươi đi vào trong biển xương trắng này một vòng, nếu có thể còn sống trở về, Thiên La tông, Tử Vân Tông ta tùy ngươi lựa chọn, đều sẽ để ngươi bái nhập tông môn." Một vị Nguyên Anh Chân Quân lên tiếng.
" Không sai."
Một vị Nguyên Anh Chân Quân khác cũng gật đầu: "Tô Tử Mặc, đây chính là đại cơ duyên của ngươi."
Tô Tử Mặc thầm cười lạnh, cũng không tiếp lời.
Dù như thế nào, thì hắn đều phải đi vào biển xương trắng này.
Khác nhau ở chỗ là hiện tại đi luôn hay là chờ truy binh phía sau giết đi rồi lại đi.
Bây giờ lại rơi vào tình huống này, nếu hắn không đi vào trong biển xương trắng, sợ rằng hai Nguyên Anh Chân Quân bên cạnh này sẽ trực tiếp chém giết hắn ở nơi đây!
Huống chi, Dạ Linh vẫn đang kiên trì, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Tô Tử Mặc, khẩn cấp muốn đi vào trong biển xương trắng.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc không do dự nữa, sải bước đi vào trong biển xương trắng kia.
Dạ Linh hãy đi theo bên chân Tô Tử Mặc, giống như một con chó đen nhỏ, sâu dưới đáy mắt lóe lên một tia phấn khởi.
Tô Tử Mặc mới vừa đạp lên biển xương trắng đã lập tức cảm thấy dị thường.
Linh lực trong đan điền của hắn dường như bị một lực lượng vô hình giam lại, không thể nào điều động, hiệu quả không khác gì Cấm Linh Trận, nhưng còn kinh khủng hơn Cấm Linh Trận rất nhiều!
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, hướng về chỗ sâu trong biển xương trắng.
Từng đống bạch cốt, âm trầm khủng bố, nhưng lại dị thường yên tĩnh.
Nửa nén hương sau, Tô Tử Mặc đã đi được rất xa trong biển xương trắng, nhưng vẫn không có xảy ra bất luận biến cố cùng ngoài ý muốn gì.
"Sư tôn, chúng ta cũng đi vào đi, nếu thật sự có chỗ tốt, cũng không bị tiểu tử này nhanh chân đến trước."
Có đệ tử của Thiên La tông lên tiếng đề nghị.
"Ừm."
Hai vị Nguyên Anh Chân Quân đồng thời đồng ý, ra lệnh một tiếng, dẫn theo đám môn hạ đệ tử còn sót lại, xông vào trong biển xương trắng.
Linh lực bị giam cầm, ngay cả Kim Đan chân nhân đều không thể đạp không mà đi, chỉ có thể chậm rãi đi bộ.
Chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có năng lực phi hành ở tầm thấp trong biển xương trắng này.
Tu sĩ hai tông đều đã nghĩ kỹ, bọn hắn cứ đi theo Tô Tử Mặc.
Sẽ không áp sát quá gần, cũng sẽ không bỏ cách quá xa.
Nếu thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cũng là Tô Tử Mặc chết trước, bọn hắn còn có cơ hội đào tẩu!
Nhưng tu sĩ hai tông bước vào biển xương trắng không được bao lâu, trong biển xương trắng đã nổi lên động tĩnh lớn long trời lỡ đất!
Tô Tử Mặc quay người nhìn lại.
Biển xương trắng dâng lên từng đợt thủy triều, sôi trào mãnh liệt!
Vô số bạch cốt giống như là đột nhiên bị kích thích, thi nhau bắn lên từ trên mặt đất, chúng được một loại lực lượng thần bí nào đó gia trì, lúc này bắt đầu ngưng tụ ra các loại hình thái!
Có đống bạch cốt hình thành một bàn tay xương trắng to lớn đột nhiên nhô ra từ trong biển xương trắng, hung hăng vỗ xuống đám người.
Tu sĩ hai tông lần thứ hai chết mất hơn nửa.
Sương máu phun ra!
Có đống xương lại ngưng thành một hung thú bằng xương cốt, lực lượng lớn vô cùng, cực kỳ điên cuống, vừa gặp người là giết.
Ở chung quanh Tô Tử Mặc, cũng không ngừng có bạch cốt nhảy dựng lên.
Nhưng những bạch cốt dường như không thấy Tô Tử Mặc cùng Dạ Linh, toàn bộ đều đánh về đám tu sĩ hai tông cách đó không xa.
"Chẳng lẽ là do nước tiểu của Dạ Linh có tác dụng?"
Mặc dù Tô Tử Mặc không muốn tin tưởng, nhưng chỉ có khả năng này.
Ầm!
Một vị Nguyên Anh Chân Quân chiến đấu cùng một đầu bạch cốt thú.
Thần sắc Nguyên Anh Chân Quân đại biến, lập tức lùi lại ba bước.
Ngay sau đó, thân thể Nguyên Anh Chân Quân nổ tung, hài cốt cũng không còn!
Nguyên Anh Chân Quân đứng trước đống xương thú này, ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi!
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc biết Thiên La tông cùng Tử Vân Tông đã hoàn toàn xong rồi.
Biển xương trắng, chính là nơi chôn thây của bọn họ!