Chương 253: Thiếu nữ
Phi kiếm bình thường, có thể mua được ở trong Thiên Bảo Các.
Nhưng nếu như muốn luyện chế một thanh phi kiếm thích hợp với mình nhất, kích thước, trọng lượng, sử dụng đủ loại tài liệu rèn đúc phi kiếm đều dựa theo yêu cầu của mình, cũng chỉ có thể đến từng Luyện Khí Phường để định chế.
Linh khí loại phòng ngự, giống như là quần áo, nội giáp lại càng là như vậy.
Thân hình của mỗi người khác biệt, tự nhiên cần phải đo kích thước thân thể mà làm.
Trong lúc xếp hàng, Tô Tử Mặc đã quan sát được tương đối đủ thông tin.
Cụ thể, định chế Linh khí trung phẩm, cần ba ngàn đến năm ngàn Linh thạch trung phẩm, hơn nữa tài liệu còn cần phải tự chuẩn bị ba phần!
Định chế Linh khí thượng phẩm, cần ba ngàn đến năm ngàn Linh thạch thượng phẩm, tài liệu cần phải tự chuẩn bị mười phần!
Qua một hồi lâu, mới tới lượt Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, hỏi: "Xin hỏi đạo hữu, muốn định chế Linh khí, việc tự chuẩn bị tài liệu thì ta có thể lý giải, vì sao lại cần phải tự chuẩn bị ba phần? Định chế Linh khí thượng phẩm, còn phải tự chuẩn bị mười phần?"
Nghe được câu này, đệ tử của Chân Hỏa Môn cười lạnh nói: "Ngươi đang giả ngu với ta hả? Có Luyện Khí Sư nào dám cam đoan dùng một phần tài liệu, đã có thể trăm phần trăm luyện chế ra Linh khí đạt phẩm giai? Ngươi cho rằng Luyện Khí Sư có thể trăm phần trăm Tụ Linh thành công sao?"
"Linh khí có phẩm giai càng cao, xác xuất Tụ Linh thành công lại càng thấp, tự nhiên là phải tự chuẩn bị thêm nhiều phần tài liệu. Cho dù là như thế, chúng ta vẫn còn phải mạo hiểm nữa."
Ánh mắt của mọi người bên trong Luyện Khí Phường của Chân Hỏa Môn nhìn Tô Tử Mặc, rõ ràng mang theo sự mỉa mai.
"Người này không biết gì cả, lại chạy đến đây muốn định chế linh khí."
"Cũng không biết là đồ nhà quê từ trong xó nào chui ra, chưa thấy qua việc đời."
"Ta đoán tiểu tử này quá nghèo, chỉ đến đây tham gia náo nhiệt mà thôi."
Nghe mấy lời nghị luận này, Tô Tử Mặc cười cười, cũng không phản bác, tiếp tục hỏi: "Định chế Linh khí cực phẩm thì có giá tiền như thế nào?"
"Ha ha!"
Bên trong Chân Hỏa Luyện Khí Phường, vang lên một trận cười vang.
"Ta đã nói rồi mà, người này chính là đến tham gia náo nhiệt mà thôi, còn giả vờ giả vịt, giống như là bản thân rất hiểu biết vậy."
"Định chế Linh khí cực phẩm, loại lời này mà hắn cũng có thể hỏi ra, ta chết cười mất."
Một người cảm khái nói: "Thực sự là vô tri."
Tô Tử Mặc bình tĩnh nhìn một đám đệ tử Chân Hỏa Môn đang hi hi ha ha ở phía đối diện, khóe miệng cũng treo lên nụ cười thản nhiên.
Một vị tu sĩ đứng sau lưng Tô Tử Mặc giống như là cảm thấy không đành lòng, nhỏ giọng giải thích nói: "Đạo hữu, Linh khí cực phẩm không có định chế, cho dù có người chuẩn bị một trăm phần tài liệu, cũng không có một Luyện Khí Sư nào dám tiếp nhận. Luyện chế Linh khí cực phẩm đều cần phải có cơ duyên, vận may, tỉ lệ thất bại quá cao."
"Ừm." Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Người này lại nói: "Trong cuộc đời một Luyện Khí Sư có thể luyện chế ra một món Linh khí cực phẩm, đều đủ để nổi tiếng khắp Đại Chu! Hơn nữa giá cả của Linh khí cực phẩm cũng không cố định, ném vào bên trong Đấu Giá Phường, thấp nhất cũng có thể bán được năm mươi vạn Linh thạch thượng phẩm. Nếu như gặp được dịp có người cạnh tranh, bán được giá hơn trăm vạn cũng là chuyện có thể!"
Linh khí thượng phẩm, chỉ có ba vòng Linh Văn, tối đa cũng chỉ bán được năm ngàn Linh thạch thượng phẩm mà thôi.
Mà Linh khí cực phẩm, chỉ nhiều hơn thượng phẩm một đạo Linh Văn, giá cả lại đắt hơn gấp trăm lần!
Chênh lệch trong này, có thể biết được.
"Đừng ở đây phá phách, mau cút cho ta!"
Chưởng quỹ của Chân Hỏa Luyện Khí Phường đi tới, phất phất tay đuổi Tô Tử Mặc, không thèm che giấu chán ghét trong mắt một chút nào.
Tô Tử Mặc cũng không tức giận, chỉ cười cười, nói: "Chưởng quỹ, có một ngày, nhất định là ngươi sẽ phải hối hận."
Nói xong câu đó, Tô Tử Mặc quay người rời đi.
...
Tìm hiểu xong giá thị trường, trong lòng Tô Tử Mặc dĩ nhiên đã hiểu rõ.
Hơn nữa Tô Tử Mặc càng thêm vững tin, Luyện Khí Phường của mình, sẽ trở thành một nhà lớn nhất ở trong Vương thành, thậm chí có thể giẫm Chân Hỏa Luyện Khí Phường ở dưới chân!
Đi không bao xa, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, ánh mắt đảo qua một góc ở cách đó không xa.
Nơi đó có một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang cuộn tròn thân thể, ngồi ở trên mặt đất, trên người bẩn thỉu, quần áo rách mướp, mái tóc khô héo rối bời, mặt mũi đầy vết bẩn, chỉ có một đôi mắt rất trong sáng.
Một trận gió lạnh thổi qua, thiếu nữ kia rụt cổ một cái, mím chặt môi, run lẩy bẩy.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy thiếu nữ này, Tô Tử Mặc lập tức nghĩ đến Tiểu Ngưng.
Lúc trước khi Tiểu Ngưng rời đi, cũng không lớn hơn thiếu nữ này mấy tuổi.
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm than một tiếng, mua mấy cái bánh bao ở gần đó, dùng túi giấy dầu bọc lấy đưa tới trước mặt thiếu nữ, dịu dàng nói: "Ăn đi."
Trong mắt thiếu nữ kia lóe lên vẻ sợ hãi, có chút chần chờ, cũng không đón nhận lấy bao giấy dầu.
Tô Tử Mặc cũng không cưỡng ép, để bọc giấy dầu ở bên cạnh thiếu nữ, từ trong túi trữ vật lấu ra một cái áo bào màu xanh, nhẹ nhàng choàng lên trên người thiếu nữ này, sau đó mới đứng dậy.
Hành động này, làm cho thiếu nữ này ít đi rất nhiều cảnh giác đối với Tô Tử Mặc.
Thiếu nữ duỗi cánh tay nhỏ bẩn thỉu ra, thử cầm lấy một chiếc bánh bao.
Vốn Tô Tử Mặc đang định rời đi, Dạ Linh đột nhiên giật giật ở trong ngực, nhô một cái đầu nhỏ đen như mực ra, nhìn thiếu nữ kia một chút.
Không đợi Tô Tử Mặc nói chuyện, Dạ Linh đột nhiên nhảy ra, chạy đến trước mặt thiếu nữ kia, đưa mũi ngửi ngửi lên trên người thiếu nữ kia.
"A!"
Thiếu nữ kia bị kinh sợ, chiếc bánh bao vừa mới cầm lên lại rơi xuống mặt đất.
Tô Tử Mặc nhíu chặt lông mày, tranh thủ túm Dạ Linh trở về, nhét vào trong ngực của mình.
Thái độ khác thường của Dạ Linh không giấu đi, mà lại thò đầu nhỏ ra, một mực nhìn thiếu nữ kia.
Tô Tử Mặc lộ ra vẻ áy náy, nói khẽ: "Ngươi đừng sợ, nó sẽ không tổn thương ngươi đâu."
Thiếu nữ không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc, cực kỳ đề phòng.
Tô Tử Mặc cười khổ một tiếng, lắc đầu, quay người rời đi.
Hai người vốn cũng không quen biết, bèo nước gặp nhau, lòng Tô Tử Mặc có cảm giác, nhớ tới Tiểu Ngưng, cho nàng ăn một bữa, một bộ quần áo, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Tô Tử Mặc đi về phía chỗ ở của mình.
Đi không bao xa, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, hơi ghé mắt nhìn lại.
Khóe mắt của Tô Tử Mặc thoáng nhìn thiếu nữ đang bọc lấy chiếc áo bào màu xanh của hắn, gặm bánh bao như lang như hổ, đi theo sau lưng hắn, duy trì một khoảng cách nhất định.
Tô Tử Mặc cười cười, cũng không để ý.
Cũng không lâu lắm, Tô Tử Mặc đã đi tới cửa vào Vĩnh Hưng Phường.
Ở một bên cửa của Vĩnh Hưng Phường, một vòng lớn người đang vây quanh, nhân số tuy nhiều, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được ở giữa đám người truyền ra tiếng nói.
"Lại nói trận chiến kia diễn ra hai ngày hai đêm, đánh cho thiên hôn địa ám, núi lở đất nứt, Thần Long rốt cục bị người này trảm dưới kiếm, bên trên mặt đất nằm đầy thi hài, máu chảy thành sông, vô cùng thảm liệt!"
Ở giữa đám người, một vị lão giả đầu đội mũ nho, người mặc áo bào, đang miệng lưỡi lưu loát kể chuyện xưa.
Đây chính là tiểu thuyết thần tiên ma quái chí dị do người đi lại trên dân gian viết ra, hồ biên loạn tạo, không phải là chuyện thực, Tô Tử Mặc nghe đã nhiều.
Nhưng chẳng biết tại sao, nghe được mấy câu nói vừa rồi của lão giả kia, trước mắt của Tô Tử Mặc, lại không kiềm hãm được hiện ra cảnh tượng ở Thái Cổ Di Tích, một mảnh biển xương trắng vô cùng thảm liệt kia!
Tô Tử Mặc lung lay đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng thầm nghĩ nói: "Thần Long vừa mới hiện thân, đã có người lập ra chuyện xưa về Thần Long, còn nói chân thực như thế."
Nhưng vào lúc này, có người cất giọng nói: "Thuyết thư, buổi sáng nay ngươi vừa mới nói qua một đoạn này rồi."
"Đúng là nói qua rồi, nhưng có ít người chưa nghe thấy a." Lão giả vừa cười vừa nói.
Tô Tử Mặc dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía lão giả ở trong đám người.
Câu nói vừa rồi của lão giả kia là có ý riêng, hay chỉ là thuận miệng nói?