Chương 254: Rất rất lớn
Đám người dần dần tán đi, lão giả Thuyết thư chậm rãi thu quạt xếp lại, giấu thước gõ vào bên trong ống tay áo.
Ở giữa bóng người trùng điệp qua lại, Tô Tử Mặc nháy mắt một cái, lại nhìn lại, nhưng lão giả kia đã biến mất không thấy đâu nữa!
Tô Tử Mặc nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới tiếp tục đi về phía chỗ ở của mình.
Ngay sau khi Tô Tử Mặc rời khỏi Vĩnh Hưng Phường, không biết là lão giả Thuyết thư từ chỗ nào lại xông ra, chậm rãi ung dung đi tới bên trong một chỗ góc tối không người.
Lâm Huyền Cơ đang đứng ở đây, buồn bực ngán ngẩm.
Nhìn thấy lão giả đi tới, Lâm Huyền Cơ vội vàng tiến lên, mắt lộ ra vẻ chờ mong, thấp giọng hỏi: "Lão đầu, thế nào, có nhìn ra manh mối gì không?"
"Không nhìn ra, kẻ này được người khác nghịch thiên cải mệnh, toàn bộ quỹ tích đều rối loạn." Lão giả kia lắc đầu.
Lâm Huyền Cơ lại hỏi: "Con chó đen kia thì sao? Có nhìn ra là chủng tộc gì không?"
"Đó hẳn không phải là chó." Lão giả cau mày nói.
"Nói nhảm, ta cũng biết không phải là chó!"
Lâm Huyền Cơ liếc mắt, nói: "Lão đầu, lấy kiến thức của ngài, đều không nhận ra lai lịch của nó sao?"
Lão giả híp hai mắt, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, lắc đầu nói: "Nói không rõ, nhưng xác thực là con chó đen kia không đơn giản, ta có thể cảm nhận được một loại khí tức đặc biệt ở trên người nó, rất thuần túy."
"Loại khí tức gì?"
"Khí tức giết chóc!"
Lão giả nói: "Mặc dù lần này ngươi đã mất đi cơ hội nuôi dưỡng một con Thần Long, nhưng nếu như có thể lừa gạt con chó đen kia về, đoán chừng sau này cũng sẽ không quá kém."
Lâm Huyền Cơ sờ lên cằm, con mắt xoay chuyển loạn, nghĩ mưu tính kế.
Lão giả kia giống như là lại nghĩ tới điều gì nữa, cau mày, giống như là đang suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm một tiếng: "Thiếu nữ kia..."
...
Trên đường đi, Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được, thiếu nữ kia một mực đi theo phía sau hắn.
Hồi lâu sau, Tô Tử Mặc trở lại trước tòa nhà mới thuê, dừng chân lại, quay người nhìn lại.
Thiếu nữ kia có chút trở tay không kịp, trong mắt lóe lên chút vẻ bối rối.
Tô Tử Mặc dạo bước đi đến chỗ thiếu nữ.
Thiếu nữ này có vẻ là có chút e ngại, muốn lui lại, nhưng lại nhịn được.
"Vì sao lại đi theo ta?" Tô Tử Mặc đi tới gần, nhẹ giọng hỏi.
"Vì lần đầu tiên có người cho ta quần áo để mặc." Thiếu nữ nháy đôi mắt to trong veo như nước, có chút sợ sệt nói.
Trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy mềm xuống, lại hỏi: "Ngươi không có nơi nào để ở à?"
Thiếu nữ kia gật gật đầu.
"Vậy thì được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi ở đây đi."
Tô Tử Mặc chỉ tới tòa nhà sau lưng, lại cười nói: "Nhưng mà ta chỉ thuê một năm, tạm thời chỉ có thể bảo đảm để cho ngươi ở đây trong một năm."
"Cảm ơn." Trên mặt của thiếu nữ kia, rốt cục đã lộ ra nụ cười.
Tô Tử Mặc đẫn thiếu nữ kia vào trong tòa nhà, thuận miệng hỏi: "Ta tên làTô Tử Mặc, ngươi tên là gì?"
"Niệm Kỳ." Thiếu nữ kia đã bớt đề phòng đối với Tô Tử Mặc đi rất nhiều, bên trong giọng nói cũng lộ ra một tia sức sống.
Ngôi nhà này được xây dựng theo hướng từ bắc quay mặt về hướng nam, lưng tựa vào Cơ Thủy Hà, chiếm diện tích không nhỏ, có rất nhiều gian phòng, Niệm Kỳ tùy tiện tìm một gian phòng, ở lại.
Tô Tử Mặc đi ra ngoài, mua một ít quần áo cho Niệm Kỳ, lại mang theo một ít thức ăn, đặt ở cửa gian phòng của Niệm Kỳ.
Làm xong những chuyện này, Tô Tử Mặc mới đi vào trong sân, từ trong túi trữ vật rút ra một tấm biển gỗ.
Nếu đã muốn mở một gian Luyện Khí Phòng, thì cần phải đặt tên.
Nhìn Dạ Linh đang lang thang trong sân, Tô Tử Mặc cười cười, lẩm bẩm: "Gọi là Mặc Linh Luyện Khí Phường đi."
Tô Tử Mặc lấy ngón tay làm kiếm, khắc năm chữ to lên bên trên biển gỗ.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng sau lưng mở ra.
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ da thịt trắng như tuyết thanh tú động lòng người đứng ở cửa, duyên dáng yêu kiều, mặt mũi tinh xảo, đôi mắt đẹp như nước, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng dung mạo cũng đã cực đẹp.
Tô Tử Mặc nao nao.
Sau khi Niệm Kỳ rửa đi vết bẩn trên mặt, giống như là đã biến thành một người khác vậy.
Nhưng chẳng biết tại sao, tóc của Niệm Kỳ vẫn khô héo cuộn lại, giống như là một mớ cỏ khô, không hề có sức sống, nhìn có chút không hợp với khuôn mặt và làn da như mỡ đông kia.
Tô Tử Mặc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là những năm gần đây Niệm Kỳ ăn uống quá kham khổ, thân thể suy yếu mới dẫn đến chuyện này.
Điều dưỡng khoảng nửa năm, sẽ khôi phục lại bình thường.
"Công tử, ngài đang làm cái gì thế?"
Niệm Kỳ đi tới, nhìn tấm biển gỗ trong tay Tô Tử Mặc, lẩm bẩm nói: "Mặc Linh Luyện Khí Phường... Công tử dự định mở một gian Luyện Khí Phường ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy." Tô Tử Mặc gật đầu.
Bờ môi của Niệm Kỳ giật giật, muốn nói lại thôi.
"Có lời gì cứ nói đi." Tô Tử Mặc cười, nói.
Niệm Kỳ nói: "Mặc dù ta không hiểu về luyện khí, nhưng những năm vừa qua, ta luôn lang thang ở trong thành. Vị trí ngôi nhà này của công tử, rất thích hợp để ở, nhưng lại không thích hợp để mở Luyện Khí Phường, căn bản là sẽ không có ai đến a."
Tu sĩ quen thuộc với Vương thành muốn định chế Linh khí, nhất định sẽ đi tới Vĩnh Hưng Phường, bởi vì Luyện Khí Phường ở trong Vương thành đều ở trên con đường kia.
Mà tu sĩ không quen thuộc với Vương thành, tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút, cũng sẽ đi tới Vĩnh Hưng Phường.
Theo Niệm Kỳ, Tô Tử Mặc mở Luyện Khí Phường ở chỗ này, căn bản là sẽ không có ai vào ngó.
Tô Tử Mặc không hề lo lắng một chút nào, cười cười, nói: "Luyện khí phường của ta không giống như bình thường, yên tâm đi."
Niệm Kỳ nghe cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Tô Tử Mặc chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: "Ngồi đi, ngươi nắm chặt tảng đá kia, để ta nhìn thử xem."
Trên bàn, còn có một hòn đá lớn chừng quả đấm, chính là một khối Trắc Linh Thạch mà Tô Tử Mặc vừa mới đi ra ngoài mua.
Niệm Kỳ xòe bàn tay ra, nắm chặt lấy Trắc Linh Thạch.
Sau nửa ngày, Trắc Linh Thạch không hề có một chút biến hóa nào.
Tô Tử Mặc than nhẹ trong lòng.
Hắn vốn còn ôm lấy một tia hi vọng, có lẽ là Niệm Kỳ có linh căn, có thể bước vào tu hành.
Nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, khả năng này cực kỳ thấp.
Kim Đan Chân Nhân ở trong Vương thành rất đông đảo, thậm chí có khả năng còn có Nguyên Anh Chân Quân nữa, nếu như Niệm Kỳ có linh căn, chỉ sợ là đã sớm bị người mang đi, thu làm môn hạ.
Bây giờ trông thất Trắc Linh Thạch không có biến hóa gì, Tô Tử Mặc biết, Niệm Kỳ cũng giống như hắn, cũng là một người bình thường không có linh căn.
Niệm Kỳ giống như là ý thức được cái gì, vội vàng nói: "Công tử, mặc dù ta không có linh căn, nhưng khí lực của ta rất lớn, có thể giúp ngài làm rất nhiều chuyện. Ngài, ngài đừng đuổi ta đi nhé."
"Không có việc gì."
Tô Tử Mặc lắc đầu, sợ Niệm Kỳ suy nghĩ nhiều, lập tức đổi chủ đề, hỏi: "Ngươi mới vừa nói, khí lực của ngươi rất lớn, lớn tới mức nào?"
"Rất rất lớn."
Niệm Kỳ nháy mắt mấy cái, nói: "Trước đó ta một mực không dám để lộ ra, sợ người khác cho rằng ta là quái vật mà bắt lại."
Tô Tử Mặc nhịn không được cười lên.
Theo Tô Tử Mặc, Niệm Kỳ chỉ đang tận khả năng khoe khoang, sợ mình bị đuổi đi mà thôi.
Một thiếu nữ, tay chân lèo khèo như thế, có thể có khí lực bao lớn?
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, muốn trêu đùa Niệm Kỳ một chút, lập tức từ trong túi trữ vật lấy Huyền Kim Ti Giáp ra, nhẹ nhàng để lên bàn, nói: "Đây là một món áo giáp tơ tằm, ngươi có thể cầm lên sao?"
"Đương nhiên là có thể a."
Niệm Kỳ rất tự nhiên gật gật đầu, một tay cầm lấy góc Huyền Kim Ti Giáp, nhấc lên trên.
Không nhúc nhích một chút nào!
"A?"
Niệm Kỳ hơi sửng sốt một chút.
Tô Tử Mặc cười thầm trong lòng, mặt ngoài lại không để lộ ra bất cứ dấu vết nào.
Niệm Kỳ đứng dậy, hơi chau mày ngài lại, khó tin nhìn xuống Huyền Kim Ti Giáp, một bàn tay khác cũng cầm tới.
Tô Tử Mặc thấy Niệm Kỳ còn định thử nghiệm, sợ đùa quá mức, vội khoát tay nói: " Được rồi, kỳ thật món Huyền Kim Ti Giáp này nặng đến..."
Tiếng của Tô Tử Mặc im bặt mà dừng, từ trên ghế đứng thẳng lên, trợn mắt há hốc miệng.
Chỉ thấy cánh tay của Niệm Kỳ run rẩy, gương mặt đỏ bừng, hẳn là đã dùng hết toàn lực, mà Huyền Kim Ti Giáp lại thực sự bị nàng từ trên mặt bàn nhấc lên!