Chương 274: Gặp lại tiểu Ngưng
Từ khi Niệm Kỳ vào ở, đây là lần thứ nhất hai người kết bạn đi ra ngoài.
Ba năm qua, trong Vương thành không có gì thay đổi hết, chỉ là sắp tới cuộc thi đấu giữa các tông môn, rõ ràng là số lượng tu sĩ đã tăng lên rất nhiều, người đến người đi.
Ba năm qua, tóc của Niệm Kỳ vẫn khô héo như trước, cuộn lên, nhìn có vẻ rối bời.
Nhưng người lại đã trổ mã càng thêm xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều, da thịt trắng hơn tuyết, mềm mại giống như có thể chảy ra nước.
Mặc dù Tô Tử Mặc còn không thể nói là có mặt như Quan Ngọc, vô cùng tuấn lãng, nhưng cũng là người có mặt mày thanh tú, khí tức trầm ổn, một bộ áo bào màu xanh tung bay, nổi bật hơn người, toàn thân tỏa ra một loại sức hút đặc biệt.
Nữ nhi xinh đẹp, nam phóng khoáng.
Một nam một nữ này đi ở trên đường trong Vương thành, giống như là Kim Đồng Ngọc Nữ, tựa như là một đôi bích nhân, làm cho đám người nhao nhao ghé mắt nhìn.
"A, đây không phải là thị nữ Niệm Kỳ của Mặc Linh Luyện Khí Phường kia hay sao?"
Trong đám người, có một ít tu sĩ đã từng gặp Niệm Kỳ, nhận ra nàng.
"Hình như đúng là nàng, người bên cạnh kia là ai, vô cùng lạ mặt, chưa từng thấy qua."
"Ta biết rồi!"
Một vị tu sĩ tỏ ra căm hận nói: "Vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh này tất nhiên là vì tiếp cận với Mặc tiên sinh, mới đi gần với Niệm Kỳ đạo hữu như thế, tâm cơ của người này thật sâu!"
"Ừ, hẳn là như thế."
Đám người giật mình, nhao nhao gật đầu đồng ý.
"Chủ ý này cũng không tệ a, thế mà bị người này giành trước!"
Mặc dù tiếng người xung quanh huyên náo, nhưng thính lực của Tô Tử Mặc và Niệm Kỳ cực mạnh, vẫn nghe được nghị luận của đám người kia.
"Công tử, bọn họ quá đần."
Niệm Kỳ nhỏ giọng nói một câu, hé miệng cười trộm.
Nhưng vào lúc này, ở trong đám người vang lên một giọng nói yếu ớt: "Kỳ thật, ta có cảm giác, vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh này cũng có thể là Mặc tiên sinh a."
Câu nói này vừa mới vang lên, đã rước lấy một trận chế giễu.
"Đạo hữu, ngươi là người mới tới à? Không biết thì cần phải nghe nhiều nói ít, tránh khỏi bị mất mặt."
"Đạo hữu, ngươi sẽ không phải là không biết cả Khuy Linh thuật đấy chứ, nhìn không ra tu vi cảnh giới của tu sĩ mặc áo bào màu xanh này sao? Ha ha, trong Vương thành có ai mà không biết Mặc tiên sinh là Kim Đan Chân Nhân!"
"Còn nữa, Niệm Kỳ là thị nữ của Mặc tiên sinh, ngươi đã từng thấy thị nữ nhà ai có thể đi sóng vai với chủ nhân nhà mình, vừa nói vừa cười, không phân tôn ti hay không?"
Ba năm qua, Tô Tử Mặc và Niệm Kỳ đã sớm chiều ở chung.
Trong mắt người ngoài, đều cho rằng Niệm Kỳ là thị nữ của hắn, nhưng Tô Tử Mặc lại chưa bao giờ coi Niệm Kỳ là thị nữ.
Lúc trước hắn đồng ý thu lưu Niệm Kỳ, cũng chỉ là bởi vì động một chút lòng trắc ẩn.
Hai người dạo bước đi tới, cũng không lâu lắm, phía trước đột nhiên có một vị Tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi xuất hiện, ngẩng đầu lên, hướng về phía Niệm Kỳ mỉm cười, dịu dàng nói: "Niệm Kỳ cô nương, ngươi tuyệt đối không nên bị lời lẽ ngon ngọt của người này lừa gạt, người này tiếp cận ngươi tuyệt đối là có mưu đồ gì khác!"
Tu sĩ trẻ tuổi này chỉ vào Tô Tử Mặc, ngôn từ lưu loát, sắc mặt không thiện.
Tô Tử Mặc cũng hoài nghi, nếu như không phải là ở trong Vương thành, rất có thể là vị tu sĩ này sẽ xông lên nhất quyết sinh tử với hắn.
"Ai cần ngươi lo, đi ra chỗ khác!"
Niệm Kỳ quát lớn một tiếng, kéo Tô Tử Mặc lách qua người này, tiếp tục tiến lên.
"Hôm nay ở trong Vương thành có nơi nào thú vị, chúng ta đi nhìn một chút." Tô Tử Mặc ghé mắt hỏi.
"Nơi thú vị..."
Niệm Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay, ở Vĩnh Hưng Phường có một trận đấu đan, nghe nói là hai tu sĩ của Chân Hỏa Luyện Đan Các và Thanh Sương Luyện Đan Các, chẳng biết tại sao lại có xung đột, hai bên ước định hôm nay, lấy phương thức luyện đan để quyết ra thắng bại, xem ai luyện chế ra đan dược phẩm giai cao hơn."
Tới gần cuộc thi đấu giữa các tông môn, Vương thành đã giới nghiêm.
Ba đại thủ vệ từ đơn nhất luân chuyển, bây giờ đã đổi thành hai hai luân chuyển.
Nói cách khác, mỗi ngày sẽ có hai đại thủ vệ thủ hộ ở trong Vương thành, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, sẽ ngay lập tức chạy tới.
Dưới loại tình huống này, có tu sĩ hoặc thế lực nào dám ra tay ở trong Vương thành.
Muốn giải quyết ân oán, so đấu luyện đan, luyện khí ngược lại cũng là một biện pháp tốt.
Hơn nữa, đây vốn chính là ân oán giữa tu sĩ của hai đại Luyện Đan Các trong Vĩnh Hưng Phường, lấy luyện đan để quyết định thắng bại, càng là chuyện hợp lý.
"Chân Hỏa Luyện Đan Các, Thanh Sương Luyện Đan Các..."
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, cười cười, nói: "Đi thôi, đi xem một chút."
Sau lưng của Chân Hỏa Luyện Đan Các là Chân Hỏa Môn, mà sau lưng của Thanh Sương Luyện Đan Các là Thanh Sương Môn.
Hai môn phái lớn này đều là một trong năm tông môn lớn, hơn nữa Tô Tử Mặc đều từng có tiếp xúc với mỗi bên.
Chân Hỏa Môn thì không cần phải nói nhiều nữa, ba năm này, Chân Hỏa Môn đã bị ngã nhào ở trong tay hắn.
Về phần Thanh Sương Môn...
Cơ Dao Tuyết ở trong Thanh Sương Môn, năm đó còn từng mời hắn gia nhập, chỉ là bị Tô Tử Mặc từ chối.
Mà Tô Tiểu Ngưng, cũng đang tu luyện ở trong Thanh Sương Môn.
Cũng không lâu lắm, hai người đã tới Vĩnh Hưng Phường.
"Nhanh, nhanh tới xem, đã bắt đầu rồi."
"Nghe nói vị tu sĩ của Chân Hỏa Luyện Đan Các kia, là thiên tài trong mấy năm gần đây của Chân Hỏa Môn này, tên là Hạ Hưng, phía trên Đan bảng trong cuộc thi đấu giữa các tông môn, tất sẽ có một chỗ của người này!"
"Nghe nói Luyện Đan Sư của Thanh Sương Môn là một nữ tử trẻ tuổi, không có danh tiếng gì, không biết rõ làm sao lại có dũng khí đọ sức với Hạ Hưng."
Đi theo dòng người, Tô Tử Mặc và Niệm Kỳ đã rất nhanh tới chỗ tỷ thí.
Ở trong góc Vĩnh Hưng Phường, trong đám người đông đúc có một mảnh đất trống, lúc này đang có một nam một nữ, cầm lò luyện đan trong tay, không ngừng bỏ tài liệu trong lò luyện đan.
Tướng mạo của nam tử kia đường đường, chỉ là bờ môi cực mỏng, giống như là người này là loại người bạc tình bạc nghĩa vậy.
Nam tử bỏ dược liệu vào dung luyện, ánh mắt lại rơi lên trên người nữ tử ở bên cạnh, vẻ mặt nhẹ nhõm, khẽ cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt.
Tô Tử Mặc nhìn về phía nữ tử kia, toàn thân không khỏi chấn động, suýt nữa lên tiếng kinh hãi hô lên.
Mặc dù chỉ là một bên mặt, nhưng Tô Tử Mặc lại vẫn nhận ra nữ tử kia.
Tô Tiểu Ngưng!
Cô gái trẻ tuổi tỷ thí luyện đan với Hạ Hưng của Chân Hỏa Môn, đúng là muội muội Tô Tiểu Ngưng của Tô Tử Mặc, bao năm không thấy!
Tô Tử Mặc vốn còn tưởng rằng, muốn gặp lại muội muội của mình, còn phải chờ đến cuộc thi đấu giữa các tông môn chính thức bắt đầu mới được.
Không nghĩ tới, hôm nay lại gặp được ở nơi đây.
"Làm sao vậy, công tử" Niệm Kỳ ở gần Tô Tử Mặc nhất, phát giác được vẻ mặt của Tô Tử Mặc khác thường, vội vàng hỏi một câu.
"Không có gì."
Ý cười hiện ra trên mặt Tô Tử Mặc, ánh mắt thủy chung rơi lên trên người Tô Tiểu Ngưng, dịu dàng ấm áp.
Mấy năm không gặp, Tô Tiểu Ngưng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thân hình yểu điệu, tóc dài phủ bên ngoài áo bào, dùng một sợi dây lụa màu xanh nhạt túm lại, thân mặc áo trắng, không nhiễm trần thế, ngược lại thật sự là có một chút phong thái của người tu tiên.
Kỳ thật, những năm gần đây, Tô Tử Mặc vẫn luôn nhớ tới Tiểu Ngưng.
Linh căn của Tiểu Ngưng rất kém cỏi, mặc dù có Cơ Dao Tuyết giúp đỡ, ở trong tông môn, có khả năng vẫn sẽ bị không ít bắt nạt và khinh thường.
Lúc trước nếu không phải là Tô Tử Mặc cũng không rõ về tiền đồ của mình, hắn nhất định sẽ để Tiểu Ngưng ở bên người.
Tô Tử Mặc nhìn thật cẩn thận, tu vi cảnh giới của Tiểu Ngưng mới vừa vặn bước vào Trúc Cơ Cảnh.
Tiểu Ngưng là Ngụy linh căn, có thể ở trong vòng mấy năm, đạt tới cảnh giới này, đã tương đối không dễ.
Không khó tưởng tượng ra, trong lúc này, nhất định là Tiểu Ngưng đã phải chịu nhiều đau khổ.
Phải biết, Tống Kỳ chính là Ngụy linh căn, tu luyện hơn nửa đời người cũng không thể bước vào Trúc Cơ Cảnh.
Chuyện làm cho Tô Tử Mặc kinh ngạc nhất chính là, Tiểu Ngưng vậy mà trở thành Luyện Đan Sư!
Tô Tử Mặc đối với thuật luyện đan cũng có đọc lướt qua, tự nhiên là có thể nhìn ra được, thủ pháp luyện đan của Tiểu Ngưng cũng có chút thuần thục, hơn nữa trong toàn bộ quá trình, vô cùng chăm chú nghiêm túc, không bị bên ngoài ảnh hưởng, hoàn toàn đầy đủ tố chất tâm lý của Luyện Đan Sư đứng đầu.