Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 273: Luyện Tạng đại thành

Chương 273: Luyện Tạng đại thành
Mặc Linh Luyện Khí Phường.
Niệm Kỳ ngồi ở đối diện với Tô Tử Mặc, tán thán nói: "Công tử, ngươi thật sự là lợi hại, bây giờ đã bắt đầu có tu sĩ ở vùng khác mộ danh mà đến rồi."
"Làm sao ngươi biết bọn họ là người tới từ vùng khác?" Tô Tử Mặc cười hỏi.
Niệm Kỳ nói: "Mặc Linh Luyện Khí Phường đều đã mở hai năm rồi, hai người này lại đến nhà vào thời điểm giữa tháng, rõ ràng là không hiểu quy củ của chúng ta, hơn phân nửa không phải người ở trong Vương thành, mà là tu sĩ từ nơi khác chạy tới."
"A, đúng là ngươi đã nhìn lầm rồi."
Tô Tử Mặc mỉm cười, lắc đầu nói: "Hai người này chẳng những là người trong Vương thành, hơn nữa còn là người ở trong Vương cung!"
"Người ở trong Vương cung?"
Niệm Kỳ giật nảy mình, thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ là Hoàng tộc?"
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: "Nam tử mặc áo bào màu vàng cầm đầu kia không đơn giản, trên người hắn có một loại khí tức phú quý, không phải là tu sĩ bình thường có thể có được. Hắn ra tay xa hoa như vậy, mới mở miệng, chính là 240 vạn Linh khí thượng phẩm, tu sĩ phổ thông làm gì có được năng lực như thế."
Niệm Kỳ cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Tô Tử Mặc lại nói: "Hơn nữa hai đầu lông mày của người này lộ ra một luồng khí thế khiếp người, mặc dù hắn đang cố ý ẩn giấu, nhưng loại khí thế này là ở lâu trên vị trí cao mới ngưng tụ mà thành được, rất khó che giấu."
"A."
Niệm Kỳ lộ ra vẻ chợt hiểu, nói: "Trách không được ta có cảm giác khí thế của vị nam tử mặc áo bào màu vàng kia rất mạnh, mỗi một câu một lời, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ uy nghiêm."
Một cánh tay của Niệm Kỳ nâng cằm lên, giống như là đang nghĩ tới điều gì nan giải, rơi vào trầm tư.
Tô Tử Mặc cười cười, cũng không mở miệng quấy rầy, dùng ngón tay chấm một chút nước trà, viết hai chữ lên trên mặt bàn, sau đó đứng dậy rời đi.
"Họ gốc của Hoàng tộc là họ Cơ, mà người này nói hắn họ Chu, chẳng lẽ là hắn đang nói láo?"
Niệm Kỳ giống như là đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, lẩm bẩm: "Chu, Chu, Chu..."
Một lát sau, ánh mắt của Niệm Kỳ chuyển động, trong lúc vô tình rơi lên trên mặt bàn, thấy được hai chữ tỏa ra hương trà nhàn nhạt ở phía trên vẫn còn chưa khô.
"Thiên tử!"
Niệm Kỳ lên tiếng kinh hãi hô lên, mơ hồ ý thức được cái gì đó.
...
Sau khi bố cáo của Thiên tử xuất hiện, trong Vương thành quả nhiên là đã bình tĩnh trở lại.
Không có thế lực nào dám ở thời điểm này, đui mù đi khiêu khích uy nghiêm của Hoàng tộc.
Mà địa vị của Mặc Linh Luyện Khí Phường ở trong Vương thành càng ngày càng tăng vọt, danh tiếng cũng càng ngày càng vang dội.
Mỗi tháng đều có cạnh tranh đấu giá, đều đưa tới rất nhiều Kim Đan Chân Nhân tham gia, hơn nữa phần lớn đều là tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ, Kim Đan viên mãn.
Những Kim Đan Chân Nhân này, hoặc có thực lực bản thân mạnh mẽ, hoặc có bối cảnh thâm hậu, nếu không, bọn họ cũng không có khả năng để dành được nhiều Linh thạch như vậy.
Mấy tháng trôi qua, thậm chí đã bắt đầu có tu sĩ ở vùng khác, từ vạn dặm xa xôi chạy đến, chỉ để đấu giá được một món Linh khí cực phẩm ở Mặc Linh Luyện Khí Phường.
Đương nhiên, đối với thân phận, hình dạng, lai lịch của Mặc Linh, những suy đoán và tin đồn, vẫn luôn không hề ngừng nghỉ.
Rất nhiều tu sĩ đều công bố mình đã từng thấy Mặc Linh, cũng lấy chuyện này làm kiêu ngạo, nhưng miêu tả của bọn họ đối với Mặc Linh, lại không giống nhau.
Phiên bản gì cũng có, thiên kì bách quái.
Chỉ có mấy tin tức là chiếm được đại chúng tán thành.
Thứ nhất, Mặc tiên sinh là Kim Đan Chân Nhân, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường.
Đạt được tin tức này, trừ miêu tả của một ít tu sĩ, còn bởi vì trận ám sát vào buổi đêm mấy tháng trước.
Thứ hai, Mặc tiên sinh có một bộ phương pháp Tụ Linh đặc biệt, xác xuất Tụ Linh thành công cực cao!
Đối với một ít tin tức này, mọi người đều tương đối tán thành.
Hơn nữa, đám người còn đặt cho phương pháp Tụ Linh này một cái tên, Mặc thị Tụ Linh thuật.
Thứ ba, ở trong Vương thành, Mặc tiên sinh tuyệt đối là một trong số những người không thể đắc tội.
Ngay cả Thiên tử của Đại Chu đều cố ý phát xuống một tới bố cáo, xưng là hiền tài.
Chân Hỏa Luyện Khí Phường dựa vào Chân Hỏa Môn, đều bởi vậy mà bị ngã nhào, phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không giải quyết được gì, ở trong Vương thành Đại Chu, ai dám đắc tội với Mặc tiên sinh nữa?
Còn chưa nói, đắc tội với Mặc tiên sinh thì cũng đừng nghĩ tới việc định chế Linh khí cực phẩm ở Mặc Linh Luyện Khí Phường.
Đối với những tin đồn trên phố, Tô Tử Mặc cũng lười nhác giải thích, mặc kệ.
Đương nhiên, liên quan tới thân phận, hắn cũng không phải là cố ý muốn giấu diếm.
Chỉ là trong hơn hai năm này, hắn ở lỳ trong nhà không ra ngoài, rất ít khi lộ diện, mới làm cho mọi người có một loại cảm giác cực độ thần bí.
Hơn hai năm khổ tu, Tô Tử Mặc có thu hoạch cực lớn.
Bởi vì được lượng lớn Linh thạch tiếp tế, tu vi cảnh giới cỉa Tô Tử Mặc, đã tới gần Trúc Cơ viên mãn!
Tốc độ tu luyện này có chút khủng bố, nhưng cũng hợp tình hợp lí.
Tu sĩ Trúc Cơ tu luyện, có thể có đầy đủ Linh thạch trung phẩm tiếp tế, đã coi như là vô cùng may mắn.
Mà Tô Tử Mặc tu luyện, có Linh thạch thượng phẩm cung cấp liên tục không ngừng, tự nhiên là làm ít công to.
Còn có một phương diện nữa, chính là ở trên luyện khí.
Theo người ngoài, một tháng Tô Tử Mặc chỉ có thể luyện chế một món Linh khí cực phẩm.
Nhưng trên thực tế, xế chiều mỗi ngày, Tô Tử Mặc đều sẽ luyện chế ra một món Linh khí cực phẩm, tiếp tục tôi luyện tài nghệ của mình!
Theo thời gian trôi qua, không ngừng luyện tập, thuật luyện khí của Tô Tử Mặc đã càng thêm thuần thục, đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, rất khó tiếp tục tăng lên.
Mà lúc này, Tô Tử Mặc cũng ý thức được, muốn luyện chế ra một món Linh khí hoàn mỹ, khó như lên trời!
Kỹ nghệ, tâm tính, hoàn cảnh, đủ loại nhân tố kết hợp ở cùng một chỗ, mới có thể thành công.
Nếu như là hoàn mỹ, thì nó có ý nghĩa là từ bước đầu tiên của luyện khí là chọn tài liệu, đã không thể có một chút tì vết nào cả!
Cho đến bước sau cùng là tôi vào nước lạnh để thành hình, trong quá trình đó không thể xuất hiện một chút sai lầm nào, nếu không cho dù chỉ là một chút xíu, cũng không thể gọi là hoàn mỹ được.
Lúc đầu, Tô Tử Mặc vốn định luyện chế ra một bộ phi kiếm cấp hoàn mỹ, dùng để thi triển kiếm trận.
Mà bây giờ, mắt thấy đây là chuyện không thể, Tô Tử Mặc chỉ có thể lùi lại một bước, luyện chế một bộ phi kiếm cực phẩm.
Đương nhiên, 'loại hai' ở trong mắt của Tô Tử Mặc, nhưng ở trong mắt người khác, đó chính là thứ không thể tốt hơn được nữa rồi!
Một món Linh khí cực phẩm, đều sẽ làm cho vô số Kim Đan Chân Nhân đứng đầu phải tranh đoạt, một bộ phi kiếm cực phẩm, chỉ sợ là sẽ dẫn tới một trận chém giết lớn!
Một ngày này, Tô Tử Mặc ra khỏi phòng, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên.
Khoảng cách tới cuộc thi đấu giữa các tông môn còn có hơn một tháng nữa, tinh nguyên của trứng rồng ở trong cơ thể hắn, rốt cục đã bị luyện hóa hết, đã bị thân thể của hắn hấp thu toàn bộ!
Luyện Tạng Thiên đã đại thành!
Khí ở ngũ tạng tuần hoàn qua lại, sinh sôi không ngừng, nuôi dưỡng da thịt gân cốt tủy, ở bên trong cơ thể hình thành một vòng tuần hoàn tiểu chu thiên.
Trước lúc này, lúc Luyện Tạng Thiên của Tô Tử Mặc tiểu thành, bộc phát ra lực lượng khí huyết, toàn lực ra tay, ở trong Đông Lăng Cốc, thậm chí còn giết chết thanh niên mặc áo bào màu đỏ ngòm là Trúc Cơ tứ mạch!
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc đoán chừng, cho dù không cần hiển lộ ra yêu khí, không vận dụng huyết mạch, chỉ cần dựa vào lực lượng thân thể, cũng đủ để trấn áp Trúc Cơ tứ mạch!
Nếu như vận chuyển huyết mạch, trấn áp Trúc Cơ ngũ mạch cũng dư xài.
Nếu như khí huyết đồng thời bộc phát, chiến lực của Tô Tử Mặc sẽ càng khủng bố hơn!
Đương nhiên, đây chỉ là so sánh ở trên phương diện lực lượng.
Dù sao ở trên chiến trường sẽ thay đổi trong nháy mắt, có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng tới kết quả.
Mà luyện hóa tinh nguyên của trứng rồng, cũng coi như là giải quyết triệt để tai hoạ ngầm bị Long tộc đuổi giết.
Trước lúc này, thậm chí là Tô Tử Mặc còn không dám đi ra ngoài Vương thành.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc có cảm giác giống như trút được gánh nặng, giãy khỏi gông xiềng, tâm trạng không khỏi cảm thấy thật tốt.
"Công tử, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Niệm Kỳ ôm hai đầu gối, ngồi ở trên đồng cỏ, nghiêng đầu hỏi, hai con ngươi trong sáng như nước.
Ba năm qua, Niệm Kỳ hiếm khi nhìn thấy Tô Tử Mặc lộ ra loại nụ cười này.
Tô Tử Mặc vung tay lên, nói: "Đi, ra ngoài đi dạo, hít thở không khí."
" Được!"
Niệm Kỳ vỗ tay, lúm đồng tiền tươi như hoa, từ dưới đất nhảy lên một cái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất