Chương 280: Hai đại thống lĩnh
"A!"
Xích Thứu Vệ còn dư lại này hét lớn một tiếng, vẻ ngoan độc trong mắt đột nhiên lóe lên.
Từ tình hình Tô Tử Mặc ra tay vừa rồi đến xem, ở phía dưới khoảng cách này, căn bản là hắn không thể trốn thoát!
Hi vọng có thể sống sót duy nhất, chính là quần nhau thêm mấy hiệp với Tô Tử Mặc, chờ đợi Xích Thứu Vệ khác và Bạch Diêu Vệ tới trợ giúp.
Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã giết tới gần.
Linh quang trên trường qua trong tay Xích Thứu Vệ tỏa ra, hai tay vận lực, trường qua lay động, vạch ra một nửa hình tròn ở trên không trung, mang theo ý lạnh thấu xương, đâm tới trước mặt Tô Tử Mặc.
Linh lực mãnh liệt, xung quanh trường qua giống như là ngưng tụ ra một cơn bão linh lực, thanh thế doạ người!
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc không thay đổi, chỉ đơn giản đưa bàn tay ra, nhìn như là không dùng sức chạm lên bên trên trường qua đang đâm tới ở phía đối diện, xoay một cái!
Cơn bão linh lực xung quanh trường qua bị tán loạn chỉ trong nháy mắt.
Ông!
Trường qua kịch liệt run rẩy, vị Xích Thứu Vệ này không cầm nổi nữa, hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, kêu đau một tiếng, trên bàn tay đã chảy đầm đìa máu me.
Ở phía dứoi vô số ánh mắt nhìn soi mói, hai bên chỉ vừa tiếp xúc, binh khí của Xích Thứu Vệ này đã tuột tay, bị tu sĩ mặc áo bào màu xanh không rõ lai lịch ở trước mắt này cướp đi!
Mọi người thấy thế tròng mắt kém chút đã bị rơi ra, chỉ mới là Trúc Cơ hậu kỳ, lại lấy dùng thân thể máu thịt, đối cứng với Linh khí còn có thể bất bại?
Lực lượng của thân thể của người này, đến tột cùng là đã đạt đến trình độ nào?
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lạnh lùng, nắm chặt lấy trường qua nữa đoạt được, trở tay đâm một cái, hướng lên trên vẩy một cái!
Phốc!
Máu tươi hiện ra.
Trong nháy mắt yết hầu của Xích Thứu Vệ ở phía dối diện đã bị đâm xuyên, ánh mắt ảm đạm xuống, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất.
Mọi người xung quanh nhìn thấy màn này, vẻ mặt hoảng sợ, miệng mở rộng, trong mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thế cục biến hóa thực sự là quá nhanh, đến giờ vẫn có rất nhiều người không kịp phản ứng.
Từ lúc Tô Tử Mặc ra tay đến bây giờ, chỉ mới qua mười mấy hơi thở, cũng đã có bốn người phơi thây tại chỗ!
Nếu như nói, Tô Tử Mặc chém giết hai vị tu sĩ của Chân Hỏa Luyện Đan Các, đã đầy đủ làm cho đám người kinh hãi.
Ngay sau đó, hắn lại quyết đoán ra tay, vô cùng cường thế trấn áp hai vị Xích Thứu Vệ, đã để cho đám người cảm thấy kinh hãi!
"Tu sĩ sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn như vậy, đã lâu rồi không thấy được." Trong đám người, một ông lão âm thầm tặc lưỡi, than thở một tiếng.
"Hừ, sát phạt quyết đoán thì sao, còn không phải là một người chết sao."
"Đúng vậy, nếu như người này chỉ giết chết đệ tử của Chân Hỏa Luyện Đan Các, có lẽ là còn có cơ hội sống sót, nhưng vừa rồi hắn giết cả Xích Thứu Vệ, việc này tương đương với đang công nhiên khiêu khích uy nghiêm của Hoàng tộc a!"
Trong lúc đám người nghị luận, ánh mắt thủy chung rơi lên trên người Tô Tử Mặc, tinh thần căng cứng, sợ hắn lại xông vào trong đám người tùy ý giết chóc.
Dù sao thì theo đám người, Tô Tử Mặc đã là một người chết.
Nếu đã biết rõ hẳn sẽ phải chết, giết thêm mấy người làm đệm lưng cũng là chuyện rất bình thường.
Không ngờ, Tô Tử Mặc liên tục giết bốn người xong, chỉ đứng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh, vậy mà không có cử động quá khích nào khác.
Mắt thấy Xích Thứu Vệ và Bạch Diêu Vệ đã chạy đến, dần dần tạo thành thế vây kín, Tô Tử Mặc cũng không trốn, giống như là đã cam chịu.
Nhưng mọi người không hiểu là, ở trong mắt Tô Tử Mặc, bọn họ không nhìn thấy một chút bối rối và e ngại nào, giống như một cái giếng cổ, sâu thẳm u ám, không có gợn sóng.
Giờ phút này, tu sĩ mặc áo bào màu xanh đứng ở bên cạnh bốn thi thể, giống như trở thành một câu đố.
Không ai có thể nhìn thấu hắn.
Lúc đầu, người này ra tay, làm cho đám người vội vàng không kịp chuẩn bị.
Cuối cùng, người này lại bình tĩnh, để cho đám người sinh ra cảm giác không hiểu.
Đột nhiên, một ông lão trầm giọng nói: "Kỳ thật, tu sĩ mặc áo bào màu xanh này... Cũng không phải là không có cơ hội sống sót."
"Tại sao lại thế?" có người hỏi.
Lão giả nói: "Các ngươi có chú ý tới hay không, chân chính tính toán ra, sai không phải là người này, mà là Hạ Hưng ra tay trước! Nếu như dựa theo góc độ này mà xét, hành vi sau đó của người này mặc dù quá khích, nhưng lại có thể giải thích được hợp lý."
Ở trong Vương thành, mặc dù không cho phép tranh đấu chém giết, nhưng nếu có người ra tay với một người khác, người sau không có khả năng đứng bất động tại chỗ, mặc cho đối phương tàn sát, hoàn toàn có thể phản kháng.
Ý của lão giả này rất đơn giản, nếu như tất cả xây dựng ở phía dưới tiền đề Hạ Hưng ra tay trước với Tô Tử Mặc, như vậu hành vi sau đó của Tô Tử Mặc, chỉ xem như là phản kháng lại.
"Như vậy cũng vô dụng, người này hẳn sẽ phải chết không cần nghi ngờ."
"Đúng vậy, coi như người này chiếm lý, nhưng hắn đối mặt với hai thế lực lớn là Chân Hỏa Môn và Xích Thứu Vệ, hắn có thân phận gì, có thể phân cao thấp với hai thế lực lớn này sao?"
"Trừ khi thân phận của người này cực kỳ cao, ngay cả Thiên tử của Đại Chu đều cho hắn mặt mũi, bằng không hắn sẽ tuyệt đối không còn cơ hội sống!"
Cách đó không xa, Tô Tiểu Ngưng vừa mới từ trong rung động tỉnh táo lại, đang muốn chạy tới chỗ Tô Tử Mặc, nhưng thân hình lại dừng lại.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc híp đôi mắt một cái, ánh mắt sắc bén, không để lại dấu vết lắc đầu.
Thế cục bây giờ rất phức tạp, còn chưa rõ ràng, cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào, hắn cũng không thể xác định.
Ở phía dưới loại tình thế này, Tô Tử Mặc không muốn để cho Tiểu Ngưng bị cuốn vào.
Huynh muội hai người giống như có thần giao cách cảm, Tiểu Ngưng hiểu ý, mặc dù không tiến lên, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ lo lắng thật sâu.
Hô! Hô! Hô!
Rất nhanh, Xích Thứu Vệ ở cách nơi đây gần nhất và Bạch Diêu Vệ đều đã đuổi tới, nhìn mấy thi thể ở trên mặt đất, vẻ mặt của đông đảo thủ vệ lạnh như băng, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc mang theo vô tận sát cơ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nhưng vào lúc này, một âm thanh âm u lạnh lẽo chậm rãi truyền đến.
Ở dứoi ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, một bóng người dưới chân không có vật gì, nhanh như điện chớp bay đến, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi tới giữa không trung, lơ lửng đứng trên không trung.
Kim Đan Chân Nhân!
Người tới người mặc trường bào màu đỏ, đầu trọc không lông mày, khí tức âm u lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
"Gặp qua Đại thống lĩnh!"
Giữa không trung, đông đảo Xích Thứu Vệ cùng hô lên.
Người tới chính là Đại thống lĩnh của Xích Thứu Vệ, danh là 'Ngốc Thứu', thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình bạo ngược.
Ngốc Thứu có một bộ cực hình đặc biệt, phàm là tu sĩ rơi vào trong tay hắn, đều sẽ sống không bằng chết!
Nghe nói, trước đó có tu sĩ đắc tội với Ngốc Thứu, bị hắn mạnh mẽ tra tấn ròng rã một tháng, tinh thần sụp đổ, triệt để điên mất, cuối cùng mới bị lăng trì mà chết, tình trạng chết cực kỳ thê thảm, chưa từng nhắm mắt.
Ở bên trong Vương triều Đại Chu có lưu truyền một câu, thà rằng tự vẫn bỏ mình, cũng không thể rơi vào trong tay Ngốc Thứu!
Ngay sau khi Ngốc Thứu đuổi tới, một bóng người khác cũng hạ xuống nơi đây, người mặc một bộ áo trắng, không nhiễm trần thế, dung nhan của nữ tử này không tầm thường, lưng đeo trường kiếm, nhanh như cầu vồng.
"Gặp qua Đại thống lĩnh!"
Nhìn thấy người này, đông đảo Bạch Diêu Vệ ở trên không trung ôm quyền gật đầu.
Bạch Diêu Vệ đều là nữ tu, bây giờ cùng hô to lên, âm thanh thanh thúy, dẫn tới đám người nhao nhao ghé mắt.
Người tới chính là Đại thống lĩnh của Bạch Diêu Vệ, Bạch Vũ Hàn.
Tới gần cuộc thi đấu giữa các tông môn, mỗi ngày ở trong Vương thành đều có hai đại thủ vệ tuần tra, một đội thủ vệ khác nghỉ ngơi, cứ luân chuyển như thế.
Hôm nay tuần tra ở trong Vương thành chính là Xích Thứu Vệ và Bạch Diêu Vệ, bây giờ Đại thống lĩnh của hai đội thủ vệ, đều đã chạy tới.
Nhìn qua bốn thi thể ở trên mặt đất, Bạch Vũ Hàn nhẹ chau mày ngài, ánh mắt ở trên người Tô Tử Mặc dò xét một vòng, lắc đầu.
Theo Bạch Vũ Hàn, tu sĩ mặc áo bào màu xanh này vô cùng lạ mặt, hơn nữa bên hông cũng không treo lệnh bài của tông môn, hơn phân nửa là tán tu từ ngoài tới.
Xem như vậy, kết cục của người này đã định trước rồi.