Chương 282: Diện kiến thiên tử
Theo đám người, mặc kệ nguyên nhân khiến trận mâu thuẫn này xảy ra là gì, phát triển tới mức này đã hoàn toàn mất khống chế, không thể tránh được một trận đại chiến.
Hai tên Xích Thứu vệ bỏ mình, Kền Kền ở trước mắt bao người, không có khả năng lùi bước, tất nhiên muốn đòi công đạo.
Nếu không chẳng những là hắn, ngay cả toàn bộ Xích Thứu vệ, sau này ở trong Vương thành đều sẽ mất đi thanh danh.
Bây giờ thái độ của hán tử râu quai nón lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu.
Kền Kền và Xích Thứu vệ càng không có lý do nhượng bộ.
Trên thực tế, khác với mọi người suy đoán, lúc này Kền Kền là đâm lao đành phải theo lao, rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
"Tên Mộ Đông Thanh này lấy từ chỗ nào ra cực phẩm Linh khí, đúng là đáng giận!"
Kền Kền thầm mắng một tiếng, trong mắt lóe lên một tia đố kỵ không dễ dàng phát hiện.
Mặc dù là Đại thống lĩnh của Xích Thứu vệ, nhưng nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn không có được một kiện cực phẩm Linh khí.
Nếu dựa theo tình huống bình thường, hai phe đại chiến, có hắn cầm chân hán tử râu quai nón này, những Xích Thứu vệ khác có thể dễ dàng trấn áp thanh sam tu sĩ kia.
Mà bây giờ, hán tử râu quai nón đột nhiên lấy ra một kiện cực phẩm Linh khí...
Thực lực của hắn vốn đã yếu hơn hán tử râu quai nón.
Vây giờ lại cộng thêm cực phẩm Linh khí này, Kền Kền lại càng không phải là đối thủ của hán tử râu quai nón, nếu thực sự đánh nhau, kết cục khó mà định liệu.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Vũ Hàn mở miệng nói: "Hai vị thống lĩnh, nếu các ngươi bởi vì một chút chuyện nhỏ mà ra tay đánh nhau ở trong Vương thành, gây ra khủng hoảng, Đại Vương trách tội xuống, chỉ sợ hai vị thống lĩnh cũng khó trốn trách phạt."
Hán tử râu quai nón cùng Kền Kền giằng co với nhau, giương cung bạt kiếm, lúc này người có tư cách nói chuyện cũng chỉ còn lại Bạch Vũ Hàn.
Bầu không khí giữa hai phe mới thoáng dịu đi một chút.
Bạch Vũ Hàn tiếp tục nói ra: "Ta đề nghị thế này, hai vị thống lĩnh đều nhường một bước, lập tức vào triều diện kiến Thiên Tử, giao cho Đại Vương xử trí định đoạt."
Nghe được câu này, hán tử râu quai nón cùng Kền Kền đồng thời thờ phào một hơi, trầm tĩnh lại.
"Ta không có vấn đề."
Kền Kền cười lạnh một tiếng, lên tiếng trước một bước.
Hắn thấy chỉ cần diện kiến Thiên Tử, hán tử râu quai nón chắc chắn sẽ bị trừng phạt, thanh sam tu sĩ này cũng khó thoát khỏi cái chết!
Hán tử râu quai nón thu hồi binh khí, cũng nhẹ gật đầu, nói: "Có thể."
Bạch Vũ Hàn ôm quyền nói: "Như thế rất tốt, ta đi trước một bước, đi vào trong vương cung bẩm báo việc này."
Nói xong, Bạch Vũ Hàn quay người rời đi, hóa thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Ánh mắt Kền Kền đảo qua hán tử râu quai nón và Tô Tử Mặc, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt, nói ra: "Đi thôi, đến trên đại điện Vương cung, thiên uy hạo đãng, ta xem các ngươi có thể nói ra cái gì!"
Hán tử râu quai nón cười cười, không đáp lại hắn, chỉ quay đầu sang thấp giọng hỏi Tô Tử Mặc: "Tiên sinh, ngươi có cái gì dặn dò "
"Chờ một lát."
Tô Tử Mặc đi tới trước mặt tiểu Ngưng.
"Ca..."
Tô Tiểu Ngưng nhẹ chau lông mày lại, vẻ mặt đầy lo lắng, tay nhỏ mảnh khảnh theo bản năng bắt lấy ống tay áo của Tô Tử Mặc, không dám buông ra, dáng vẻ gấp gáp đến sắp khóc rồi.
"Khóc cái gì."
Tô Tử Mặc mỉm cười, vươn tay ra cưng chiều xoa xoa đầu Tô Tiểu Ngưng, làm mái tóc dài trên trán của nàng bị rối lên.
Lúc nhỏ, Tô Tử Mặc thích nhất là vò loạn tóc của tiểu Ngưng.
Mỗi một lần, tiểu Ngưng đều sẽ nổi trận lôi đình, đuổi đánh Tô Tử Mặc.
Hai người một đuổi một chạy, chạy qua mặt cỏ, vượt qua dòng suối, đến khi cả hai đều mồ hôi đầm đìa, kiệt sức, mới không để ý hình tượng ngã trên mặt đất, chẳng những tóc rối loạn, trên người cũng dính đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
Khi đó, hai huynh muội sẽ nhìn nhau bật cười, dù về nhà bị đại ca răn dạy, hai người vẫn vui vẻ như thường.
Bây giờ, Tô Tử Mặc làm ra hành động này, vốn nghĩ muốn để tiểu Ngưng bớt lo lắng, nhưng không ngờ tiểu Ngưng lại càng khó càng thê thảm.
Tô Tử Mặc ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, ta không chết được."
"Hừ!"
Dương Ngọc-Người của Thanh Sương luyện đan các nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, mắt liếc Tô Tử Mặc, nói: "Ngươi cho rằng ngươi đi vào Vương cung còn có thể sống được đi ra "
Tô Tử Mặc liếc mắt, một luồng sát khí trùng thiên đột nhiên bắn ra, dường như mang theo mùi máu tanh nồng nặc, làm tâm thần người khác run rẩy!
Cả người Dương Ngọc lập tức cứng lại,
Mấy câu nói vừa mới đến miệng bên lại vội nuốt trở vào.
Thi cốt trên mặt đất chưa lạnh, máu tươi còn ấm áp chảy ra, người dám đại khai sát giới ở trong Vương thành, có k nào dám trêu chọc
Tô Tử Mặc vỗ vỗ vai của tiểu Ngưng, bình tĩnh nói ra: "Muội trở về chờ ta trước, một lát nữa ta đi ra sẽ đón muội."
Giống như cảm nhận được tự tin trong giọng nói của Tô Tử Mặc, Tô Tiểu Ngưng ngừng thút thít, nhỏ giọng hỏi: "Thực sự "
"Ừ!" Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Một bên khác, Kền Kền đi tới trước mặt đám tu sĩ của Chân Hỏa luyện đan các, trầm giọng nói ra: "Hiện tại các ngươi trở về, thông báo cho tu sĩ Chân Hỏa môn có địa vị danh vọng nhất ở trong Vương thành, giống đám người Trương trưởng lão của Chân Hỏa luyện khí phường, để toàn bộ bọn hắn vào triều bái kiến Thiên Tử!"
"Tuân mệnh!"
Tu sĩ Chân Hỏa luyện đan các hiểu ý, quay người rời đi.
Kền Kền hơi liếc mắt nhìn sang Tô Tử Mặc cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử, chỗ dựa của ngươi đơn giản chính là Mộ Đông Thanh, nhưng ta cho ngươi biết, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!"
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, không sợ hãi chút nào, nhàn nhạt nói ra: "Lời nói không nên nói quá vẹn toàn."
Ba người hán tử râu quai nón, Tô Tử Mặc, Kền Kền cùng khởi hành, đi về phía Vương thành, rất nhanh đã biến mất ở trước mắt mọi người.
"Nếu thực sự diện kiến Thiên Tử thì thanh sam tu sĩ kia cũng khó thoát khỏi cái chết, nếu Đại thống lĩnh của Thanh Chuẩn vệ muốn bảo đảm người này, chính mình cũng sẽ bị liên lụy."
" Ừ, mặc dù hai bên đều là Đại thống lĩnh thủ vệ Vương thành, nhưng một bên còn có Chân Hỏa môn tồn tại. Nếu tất cả trưởng lão của Chân Hỏa môn ra mặt tạo áp lực, cho dù là Đại Chu Thiên Tử cũng phải nể mặt."
" Không sai. Đại Chu Thiên Tử không thể là vì một tu sĩ Trúc Cơ mà đắc tội với toàn bộ Chân Hỏa môn. Ha ha, không phải người nào cũng là Mặc tiên sinh, đấu với Chân Hỏa đều có thể chiến thắng."
Đám người tùm năm tụm ba mãi không giải tán, nghị luận ầm ĩ.
...
"Mộ Đông Thanh, cực phẩm Linh khí kia của người lấy được từ đâu thế? "
Trên nửa đường, Kền Kền tỏ vẻ tùy ý hỏi một câu.
Hán tử râu quai nón trầm mặc không nói.
Trong mắt Kền Kền lóe lên một tia âm lãnh, sâu kín nói ra: "Gần đây ở Thiên Bảo đấu giá phường không có tin tức bán đấu giá cực phẩm Linh khí. Mà Cực phẩm Linh khí của ngươi lại là một thanh chùy, vừa vặn hợp với ngươi, giống như là có người vì ngươi định chế vậy!"
Dừng một chút, Kền Kền chậm rãi hỏi: "Chuôi chùy này, là Mặc tiên sinh xuất thủ định chế cho ngươi sao? "
"Đúng thì sao, không đúng thì sao" Hán tử râu quai nón quay đầu, tự tiếu phi tiếu hỏi.
Kền Kền ngạo nghễ nói: "Nếu như ngươi có thể giúp ta tiến cử một phen, để Mặc tiên sinh cũng định chế cho ta một kiện cực phẩm Linh khí, hôm nay ta sẽ tạm thời tha cho ngươi một cái mạng. Mộ Đông Thanh, hôm nay ngươi không có cơ hội thắng!"
Vừa dứt lời, trong lòng Kền Kền có cảm giác, hơi liếc mắt, chỉ thấy Tô Tử Mặc đang nhìn hắn, thần sắc cổ quái, trong ánh mắt giống như kèm theo một tia trêu tức.
Loại ánh mắt này làm Kền Kền rất chán ghét.
Kền Kền lạnh lùng cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Tiểu tử, chờ ngươi rơi vào trong tay ta, ta sẽ đưa móc mắt ngươi ra trước, để ngươi nhìn đủ!"
Tô Tử Mặc nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Thú vị."