Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 285: Nhiều Linh khí lắm

Chương 285: Nhiều Linh khí lắm
Thanh Sương luyện đan các.
Mấy nữ tu vây quanh bên người Tô Tiểu Ngưng, vẻ mặt có chút phấn khởi, trong hai mắt hừng hực ngọn lửa bát quái, líu ra líu ríu không ngừng.
"Tiểu Ngưng, người kia thật sự là ca ca của ngươi sao? Trước kia sao chưa từng nghe ngươi đề cập thế? "
"Hắn tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi, đến từ môn phái nào, đã có đạo lữ chưa?"
"Hắn làm sao không cùng ngươi bái nhập vào Thanh Sương môn chúng ta thế?"
"Tiểu Ngưng, xem dáng vẻ các ngươi thân mật như vậy, ngươi không phải là đạo lữ của hắn chứ? "
Tô Tiểu Ngưng nhẹ chau mày ngài, trong mắt đều là vẻ lo lắng, hé miệng không nói.
Có người thấy Tô Tiểu Ngưng sa sút tinh thân, nên mở lời an ủi nói: "Tiểu Ngưng, ngươi đừng vội, lúc này vừa mới chỉ qua một canh giờ, còn sớm mà."
"Ta khuyên ngươi nên hết hy vọng đi!"
Nhưng đúng lúc này, một nữ tu từ hậu đường đi tới, hai hàng lông mày nhíu chặt, chính là sư tỷ Dương Ngọc của đông đảo nữ tu.
Dương Ngọc liên tục cười lạnh, nói: "Ở trong Vương thành lại liên tục giết bốn người, còn mong người này có thể còn sống đi ra thì chỉ nằm mơ đi thôi!"
Tô Tiểu Ngưng hít sâu một hơi, kiên định nói ra: "Ca ca ta đã đồng ý với ta, nhất định sẽ tới đón ta!"
"Thực sự là quá ngây thơ."
Dương Ngọc không thèm che giấu vẻ mỉa mai trong mắt, nói ra: "Trong bốn người bị giết kia, hai người là đệ tử của Chân Hỏa luyện đan các, hai người là Xích Thứu vệ, ngươi cho rằng Chân Hỏa môn và Xích Thứu vệ đều là kẻ ngồi không? "
"Ngươi cho rằng ca của ngươi là ai, có thể chống lại hai thế lực lớn này?"
Mỗi một câu nói của Dương Ngọc đều khiến sắc mặt của Tô Tiểu Ngưng lại tái nhợt thêm một chút.
Trong nội tâm nàng cũng biết, tỷ lệ Tô Tử Mặc có thể sống ra khỏi Vương thành rất thấp, nhưng nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Tô Tử Mặc.
Dương Ngọc lại đổi lời: "Nhưng mà lời cũng không thể nói quá vẹn toàn. Ở trong vương thành, cũng không phải là không có người nào có thực lực đối cứng cùng Chân Hỏa môn cùng Xích Thứu vệ. Nói ví dụ..."
Dương Ngọc cố ý thừa nước đục thả câu, kéo dài ngữ điệu, mấy người Tô Tiểu Ngưng lộ ra vẻ chờ mong, mới chậm rãi nói ra: "Nói ví dụ, ca của ngươi là người trong hoàng tộc, ha ha!"
Không đợi nói xong, Dương Ngọc lại bật cười trước, trong mắt đều là trêu tức.
Nàng chính là đang đùa cợt Tô Tiểu Ngưng, nếu như Tô Tử Mặc là Hoàng tộc, thân là Đại thống lĩnh của Xích Thứu vệ còn có thể không nhận ra
Dương Ngọc lại nói: "Đương nhiên, trừ Hoàng tộc, còn có một người, ở trong vương thành này cũng đủ năng lực để đối kháng với Chân Hỏa môn và Xích Thứu vệ. Đó chính là..."
Tô Tiểu Ngưng biết rõ Dương Ngọc đang trêu đùa nàng, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, nhìn Dương Ngọc, chờ đối phương cho ra một đáp án.
"Đó chính là... Đệ nhất Luyện Khí Sư Đại Chu-Mặc tiên sinh!" Dương Ngọc nói ra.
Hai mắt Tô Tiểu Ngưng lập tức ảm đạm.
Dương Ngọc khẽ cười một tiếng, nói: "Để ta suy nghĩ một chút, Tô sư muội, ca ca của ngươi có phải Mặc tiên sinh không, không đúng, ngươi họ Tô, Mặc tiên sinh họ Mặc, giống như kém hơi xa... Ờ, hơn nữa ta nghe nói Mặc tiên sinh là Kim Đan chân nhân, caca của ngươi hắn hình như chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, ha ha."
Tô Tiểu Ngưng nói: "Dương sư tỷ, ngươi không cần nói với giọng âm dương quái khí, châm chọc khiêu khích ta như thế, ta tin tưởng ca ca, hắn nhất định có thể sống trở về!"
"Ha!"
Dương Ngọc cười nhạo nói: "Nếu như ca ca của ngươi có thể còn sống trở về, ta Dương Ngọc..."
Dương Ngọc còn chưa nói nói xong, ánh mắt thoáng nhìn, chỉ thấy một bóng người đang dạo bước đến, trên người mặc thanh sam, mặt mày thanh tú, chậm rãi đi vào đại đường.
Tu sĩ trong đại đường toàn bộ đều sững sờ tại chỗ, trợn mắt hốc mồm, vẻ mặt chấn kinh.
"Sao, sao có thể ngươi, ngươi..."
Dương Ngọc nhìn người tới, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Một người mà nàng nghĩ rằng hẳn đã phải chết rồi, lại cứ sống sờ sờ đứng trước mặt nàng như vậy!
Tô Tử Mặc lạnh lùng nhìn Dương Ngọc, nói: "Nói tiếp đi, nếu như ta còn sống trở về, ngươi sẽ như thế nào, hả? "
Bị ánh mắt bén nhọn của Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm, Dương Ngọc cảm thấy trong lòng hốt hoảng, theo bản năng quay đầu, không dám cùng hắn đối mặt, trái tim đập loạn.
"Ca!"
Tô Tiểu Ngưng kinh hô một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, như yến về tổ nhảy vào trong ngực Tô Tử Mặc, thấp giọng sụt sùi khóc.
Trong mắt Tô Tử Mặc lộ ra vẻ ôn nhu, vỗ nhè nhẹ vào sau lưng tiểu Ngưng.
Tô Tử Mặc đỡ tiểu Ngưng qua một bên,
Chậm rãi đi về phía Dương Ngọc đi đến, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như đao, ẩn ẩn tản ra một luồng sát ý lẫm liệt.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nơi này là Thanh Sương luyện đan các, không phải nơi để ngươi làm càn!"
Dương Ngọc có chút bối rối, cố tỏ vẻ quát lớn, nhưng người lại theo bản năng lui lại.
"Trong vương thành, ta cũng dám giết người! Ngươi cho rằng ở trong Thanh Sương luyện đan các, ta không dám giết người sao? "
Tô Tử Mặc tiếp tục tới gần, ánh mắt băng lãnh.
Dương Ngọc nuốt nước miếng, trong lòng càng bối rối, vô cùng hoảng sợ.
Mặc dù nàng là Trúc Cơ viên mãn, cảnh giới cao hơn Tô Tử Mặc một bậc, nhưng lúc này đã hoàn toàn bị khí thế của Tô Tử Mặc chấn nhiếp!
Một kẻ dám đại khai sát giới ở trong Vương thành, hơn nữa lại bình yên vô sự từ trong vương cung đi ra, sao có thể không sợ
Đừng nói là Dương Ngọc nàng, cho dù Kim Đan chân nhân của Thanh Sương môn, lúc này đều phải cố kỵ.
Không mò ra thân phận của Tô Tử Mặc, căn bản không có người dám động đến hắn!
Chân Hỏa môn cùng Xích Thứu vệ liên thủ trấn áp xuống, mà hắn còn có thể sống sót, thân phận này sợ là cao không biên giới, ai dám dây vào
Rất nhanh, Dương Ngọc đã lùi tới tận vách tường, không thể lui tiếp nữa.
"Biết bốn người kia vì sao lại chết không? "
Tô Tử Mặc đi tới trước người Dương Ngọc, híp mắt hỏi.
Dương Ngọc sắc mặt tái nhợt, lắc đầu.
Tô Tử Mặc chậm rãi nói ra: "Bởi vì bọn hắn bắt nạt tiểu Ngưng. Mà ngươi cũng làm thế."
"Ta không có... Không có."
Dương Ngọc bất lực giải thích.
Tô Tử Mặc lời nói xoay chuyển, lại nói: "Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."
Nghe được câu này, Dương Ngọc như được đại xá, thở ra một hơi thật dài, trong lúc bất tri bất giác, phía sau lưng đã ướt một mảng lớn.
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một vòng nghiền ngẫm mà, cười nói: "Ta không giết ngươi, chỉ bởi vì sẽ có người tơi thu thập ngươi."
Dương Ngọc vừa mới thả lỏng lại lập tức căng thẳng.
Nhưng vào lúc này, Tô Tiểu Ngưng chạy tới, kéo Tô Tử Mặc, nhìn lấy Dương Ngọc nói ra: "Dương sư tỷ, trước đó chúng ta đã giao dịch, ngươi còn giữ lời không? Ta bán lò luyện đan này cho ngươi, ngươi cho ta năm ngàn khối linh thạch thượng phẩm hoặc là một kiện thượng phẩm Linh khí."
Vừa nói, Tô Tiểu Ngưng lấy từ trong túi trữ vật ra một lò luyện đan.
Chính là do lò luyện đan, mới dẫn tới Hạ Hưng của Chân Hỏa môn ngấp nghé, gây nên xung đột liên tiếp về sau.
Lò luyện đan này đã bị máu tươi của tiểu Ngưng nhuộm dần, đã lộ ra biểu hiện bất phàm.
Hơn nữa Tô Tử Mặc nhìn ra được, tiểu Ngưng cực kỳ yêu thích lò luyện đan này, không biết sao, bây giờ lại phải lấy ra bán
"Tiểu Ngưng, muội bán lò luyện đan làm gì?" Tô Tử Mặc trong lòng không hiểu, hỏi.
Tô Tiểu Ngưng nghiêm túc nói ra: "Ca ca, ta thấy huynh đều dùng tay không, chắc hẳn không có Linh khí tiện tay. Ta bán lò này đi, thì có tiền giúp huynh đi định chế một kiện thượng phẩm Linh khí."
Trong lòng ấm áp Tô Tử Mặc, cưng chìu vuốt vuốt đầu tiểu Ngưng, cười nói: "Mau thu lò luyện đan về đi."
Tô Tử Mặc nói: "Tiểu Ngưng, ta đã nói với muội rồi, ta tay không như thế, không phải là bởi vì không có Linh khí, mà là bởi vì nhiều Linh khí lắm..."
"Hừ, lại khoác lác!"
"Đi thôi, ta dẫn muội đi tới chỗ ta xem một chút."
Tô Tử Mặc không tiếp tục để ý tới Dương Ngọc, mang theo tiểu Ngưng rời đi Thanh Sương luyện đan các.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất