Chương 286: Là con mồi của nhau
Từ Thanh Sương luyện đan các rời đi đã là chạng vạng tối, người trên đường đi đx ít dần.
Huynh muội hai người đã mấy năm không gặp, đương nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói.
"Khi nãy Dương sư tỷ còn nói, chỉ có người trong hoàng tộc hoặc là Mặc tiên sinh, mới có thể bình yên vô sự trở về. Hì hì, hóa ra ca ta cũng có thể mà."
"Nàng ta nói chuyện này ngược lại không nói sai."
"A "
"Bởi vì ta chính là Mặc tiên sinh."
"Muội mới không tin!"
Tô Tử Mặc cười một tiếng, cũng không giải thích, dẫn tiểu Ngưng trực tiếp đi đến Mặc Linh luyện khí phường.
Cũng không lâu sau, hai người tới cửa Mặc Linh luyện khí phường.
Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của Tô Tiểu Ngưng, Tô Tử Mặc gõ cửa của Mặc Linh luyện khí phường.
Chỉ một lát sau, một thiếu nữ với mái tóc khô héo tóc nhưng dung mạo lại vô cùng kinh diễm thò đầu ra, người này chính là Niệm Kỳ.
"Công tử."
Niệm Kỳ trông thấy Tô Tử Mặc, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ, thanh thúy gọi một tiếng.
"Ừm."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, đẩy tiểu Ngưng qua, nói: "Đây là muội muội của ta, các ngươi tùy tiện nói chuyện đi, ta còn có chút chuyện, lát nữa sẽ trở về."
" Được, công tử yên tâm."
Niệm Kỳ khéo léo nhẹ gật đầu.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Tiểu Ngưng há to, hai mắt trừng lớn, nhìn năm chữ lớn 'Mặc Linh luyện khí phường' trên xà ngang, trong lúc nhất thời vẫn không thể liên hệ Tô Tử Mặc với Mặc tiên sinh danh chấn Vương thành.
Đến tận khi Tô Tử Mặc rời đi, Tô Tiểu Ngưng mơ mơ màng màng bị Niệm Kỳ kéo vào trong viện, nàng mới dần dần tỉnh táo lại.
"Ca ca của ta thật sự là Mặc tiên sinh "
Tô Tiểu Ngưng nhìn Niệm Kỳ, thận trọng hỏi.
"Đúng vậy."
Niệm Kỳ chỉ con chó đen lớn nằm bên cạnh, cười nói ra: "Nó gọi Dạ Linh, là Linh thú của công tử. Hai chữ Mặc Linh, chính là kết hợp tên của công tử với Dạ Linh để đặt thành."
Dạ Linh mở mắt, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tô Tiểu Ngưng, động cũng không động, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Niệm Kỳ cười nói: "Dạ Linh luôn như thế này, trừ công tử ra, thì nó không thân với ai cả. Đừng nhìn bình thường nó lười biếng, thực sự tức giận lên thì rất dọa người."
Tuổi tác của hai người tương tự, rất nhanh đã quen thuộc.
...
Sau khi Đái Húc đi theo thanh sam tu sĩ rời đi Vương thành, đã cởi bỏ áo giáp trên người, thay sang một bộ đạo bào phổ thông, ẩn vào trong đám người, theo dõi từ rất xa.
Hắn mãi vẫn không có cách nào xác định, người mà bản thân đang theo dõi chính là nam tử mà mấy năm trước hắn nhìn thấy ở trong trấn nhỏ kia.
Dù sao nam tử trong tiểu trấn kia chỉ là một phàm nhân, không thể tu hành, mà cái nam tử áo xanh này rõ ràng có tu vi cảnh giới đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ!
Hơn nữa, người kia cũng không thể đột nhiên xuất hiện tại Vương thành, còn xuất hiện trong vương cung.
Chuyện này sao có thể
Nếu như bọn hắn là cùng một người, thì chuyện này quá quỷ dị.
Nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù chỉ liếc qua một chút, trong lòng Đái Húc lại có một cảm giác mãnh liệt.
Bọn hắn chính là cũng một người!
Mặc dù người này, nhìn giống như một thư sinh gầy yếu, nhưng sống lưng này, lúc nào cũng đều thẳng tắp, tựa như trên thế gian này không có bất kỳ người nào, bất kỳ đồ vật gì có thể đè sập lưng hắn!
Đái Húc đi theo sau lưng thanh sam tu sĩ, trông thấy hắn tiến vào Thanh Sương luyện đan các.
Cũng không lâu sau, thanh sam tu sĩ cùng một nữ tu sĩ khác đi tới.
Khi thấy khuôn mặt của nữ tu sĩ kia, trong lòng Đái Húc không còn hoài nghi nữa.
Thanh sam tu sĩ này chính là thư sinh năm đó ở trong trấn nhỏ tầm thường thuộc các nước chư hầu kia-Tô Tử Mặc!
Mà nữ tử bên người hắn chính là muội muội của hắn, tên là Tô Tiểu Ngưng, lúc trước bị Tam công chúa mang đi, về sau bái nhập vào Thanh Sương môn, bước vào tu hành.
Đái Húc tiếp tục theo sau Tô Tử Mặc.
Khi hắn trông thấy Tô Tiểu Ngưng được dẫn vào Mặc Linh luyện khí phường thời điểm, ánh mắt Đái Húc lóe lên một cái.
"Tô Tử Mặc, Mặc Linh..."
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc rời đi, nhìn phương hướng của hắn là đi ra ngoài thành.
Nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc, vẻ mặt Đái Húc lúc sáng lúc tối, suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên sát cơ rồi lại biến mất, sau đó lại lặng yên không tiếng động đi theo.
Hai người một trước một sau, lần lượt ra khỏi thành.
Rời đi vương thành, Tô Tử Mặc tế ra phi kiếm, ngự kiếm bay đi, mau chóng bay về nơi xa.
Đái Húc vội vàng đuổi theo.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc tiến vào trong một khu rừng rậm.
Tô Tử Mặc thu hồi phi kiếm, thân hình chạy vọt trong rừng, tốc độ cực nhanh, giống như rất tinh tường, rẽ trái quẹo phải, vị trí không ngừng thay đổi.
Dù sao cũng là trong rừng, tầm mắt không thể thoáng như bên ngoài, chỗ có thể ẩn thân quá nhiều, khắp nơi đều là điểm mù trong tầm mắt.
Tốc độ ngự kiếm phi hành của Đái Húc không thể không chậm lại.
Chẳng bao lâu sau, Tô Tử Mặc đã biến mất trong tầm mắt Đái Húc!
Đái Húc đuổi tới gần nơi Tô Tử Mặc biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, ngắm nhìn bốn phía.
Lúc này, bóng đêm đã dần buông xuống, trăng treo lên ngọn liễu, phi cầm tẩu thú trong rừng rậm đã bắt đầu xuất động.
Ánh sáng trong rừng u ám, thỉnh thoảng truyền đến tiếng linh thú gào thét, thỉnh thoảng tiếng cành lá vang lên sào sạt, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, âm trầm khủng bố.
Trong lòng Đái Húc có chút bất an, lại lấy áo giáp màu vàng óng ra, vừa mới mặc chỉnh tề, trong lòng hơi động, đột nhiên quay người.
Chỉ thấy ở sau lưng hắn cách đó không xa, một thanh sam tu sĩ đứng chắp tay, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cành lá rậm rạp, chiếu xuống trên mặt của hắn.
Vẻ mặt thanh sam tu sĩ bình tĩnh, trong mắt mang theo một tia nhàn nhạt đùa cợt.
"Tô Tử Mặc!"
Đái Húc nheo mắt lại, nói dằn từng chữ.
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Đái thống lĩnh, từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ."
"Mấy năm không gặp, trên người của ngươi đã xảy ra biến hóa không nhỏ, đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn."
Khóe miệng Đái Húc hơi vểnh, lạnh lùng nói: "Năm đó ngươi chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, bây giờ đã tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, không tệ, không tệ."
Tô Tử Mặc cười như không cười nói: "Chuyện này phải cảm tạ ân không giết của Đái thống lĩnh năm đó."
"Hừ!"
Nghe thấy lời ấy, Đái Húc hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước nếu không phải Tô Tử Mặc thức thời, không tiếp xúc quá gần với Cơ Dao Tuyết, thì mấy năm trước hắn đã chết rồi.
Mặc dù khi nãy Đái Húc ẩn nấp rất kỹ, nhưng Tô Tử Mặc có linh giác, hơn nữa đã nhận ra sát ý của Đái Húc!
"Đái thống lĩnh, ngươi đi theo ta một đường đến tận đây, muốn làm chuyện gì" Tô Tử Mặc hỏi.
"Tô Tử Mặc, nếu như ngươi đủ thông minh, nên cách Vương thành xa một chút, cách Tam công chúa xa một chút!"
Trên mặt Đái Húc lộ sát ý, chậm rãi nói ra: "Bây giờ, ngươi xuất hiện bên trong Vương thành, chỉ có thể nói là ngươi tự tìm chết!"
Vừa nói, Đái Húc vừa lấy ra một thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật.
Tô Tử Mặc cười cười, nói: "Đái thống lĩnh không nói thật rồi."
Đái Húc không nói lời nào.
Tô Tử Mặc tiếp tục nói ra: "Ngươi động sát ý với ta, không chỉ là bởi vì những lý do này. Mà còn bởi vì, ngươi đoán được ta là Mặc Linh, muốn giết người đoạt bảo đi."
"Ha ha!"
Đái Húc ngửa mặt cười to, nói: "Ngươi rất thông minh, nhưng hôm nay ngươi vẫn phải chết!"
Tô Tử Mặc thoáng nhướn mi, hỏi ngược lại: "Khi ta rời đi vương cung, đã phát hiện ngươi theo dõi ta. Nhưng ngươi có biết vì sao ta lựa chọn trực tiếp ra khỏi thành "
"Ngươi muốn giết ta!"
Đái Húc cười nói: "Tô Tử Mặc ngươi cũng khá tự tin đấy, muốn dẫn ta tới trong rừng rậm thưa người này, muốn giết ta! Mà ta, cũng có suy nghĩ như thế!"
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: " Không sai."
Đái Húc lạnh giọng nói: Vậy không còn gì để nói, đánh rồi mới biết, cho ta xem mấy năm này, ngươi đã tiến bộ đến mức nào!"