Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 289: Tiểu Ngưng nói

Chương 289: Tiểu Ngưng nói
Khi Tô Tử Mặc trở lại Mặc Linh luyện khí phường, bóng đêm đã nồng.
Tô Tử Mặc nhẹ hạ xuống trong sân, hai lỗ tai khẽ động, cẩn thận lắng nghe một chút, trong phòng của Niệm Kỳ, nhẹ truyền đến hai luồng hô hấp vững vàng.
Trong bóng tối, một bóng dáng đen nhánh giống như u linh, vô thanh vô tức đi tới chính là Dạ Linh.
Tô Tử Mặc thoáng dừng một chút, yên lòng.
Chỉ cần Dạ Linh vẫn còn, chứng minh Niệm Kỳ và tiểu Ngưng đều không có việc gì.
Chắc hẳn hai người đều đã ngủ.
Hôm nay, tiểu Ngưng đã trải qua không ít chuyện.
Khi đấu luyện đan với Hạ Hưng, vốn có thể luyện chế ra một viên Hồi Linh đan hoàn mỹ, lại bất ngờ bị đánh lén, ngưng đan thất bại.
Về sau lại bị tu sĩ của Chân Hỏa luyện đan các cùng Thanh Sương luyện đan các vây công, cô độc bất lực, ngay sau đó, lại gặp được Tô Tử Mặc.
Sau đó Tô Tử Mặc giết người bên đường, bị đưa vào Vương cung, tiểu Ngưng lại lo lắng cho an nguy của Tô Tử Mặc, đến tận khi hắn bình yên vô sự trở về.
Loại tâm tình này không ngừng thay đổi, chập trùng lên xuống, khiến tinh thần của một người tiêu hao rất nhiều.
Tô Tử Mặc không đánh thức hai người tỉnh lại, trở lại trong phòng của mình, ngồi xếp bằng, trầm tư suy nghĩ.
Hôm nay, hắn và tiểu Ngưng nhận nhau, lại bị Chu thiên tử tiếp kiến, tin tưởng không bao lâu sau, Chu thiên tử sẽ đoán ra Mặc Linh chính là Tô Tử Mặc.
Trên thực tế, lấy trí tuệ của Chu thiên tử, hắn không thể đoán ra việc này chủ yếu cũng là bởi vì trong nhận thức của Chu thiên tử, Tô Tử Mặc chỉ là một phàm nhân không thể tu hành.
Mà Mặc Linh lại là tu sĩ Trúc Cơ, được xưng tụng là đệ nhất Luyện Khí Sư trong Vương thành Đại Chu!
Hai người này, một người ở dưới đất, một người lại ngồi trong mây, chênh lệch nhiều lắm.
Đương nhiên, thân phận này cũng hoàn toàn không giấu được, đợi tới khi thi đấu giữa các tông môn diễn ra, thân phận của hắn nhất định sẽ lộ ra.
Đối với chuyện này, Tô Tử Mặc lơ đễnh, thuận theo tự nhiên là tốt.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai.
Tiểu Ngưng dậy từ rất sớm, muốn đi xem Tô Tử Mặc đã trở về chưa.
Vừa đi ra cửa phòng, đã nhìn thấy Tô Tử Mặc đang ngồi trong tiểu viện, uống trà thơm sương mai, vẻ mặt dương dương tự đắc.
"Ca, xin lỗi, hôm qua muội ngủ thiếp đi."
Tối hôm qua, tiểu Ngưng vốn nghĩ đợi Tô Tử Mặc trở về, nhưng lại không chịu nổi mỏi mệt nên thiếp đi từ lúc nào cũng không rõ.
"Không sao."
Tô Tử Mặc cười một tiếng, chỉ ghế đá bên cạnh, nói: "Ngồi đi, nói cho ta một chút."
"Ừm."
Tiểu Ngưng nghe lời ngồi xuống, đưa tay nhận lấy tách trà thơm mà Tô Tử Mặc đưa tới, nhấp một hớp nhỏ, mùi thơm nức mũi, cảm giác lỗ chân lông cả người đều mở ra.
"Muội tới Vương thành từ bao giờ?" Tô Tử Mặc hỏi.
"Đến đây tầm một năm."
Tiểu Ngưng nói ra: "Là chính muội xin tới, đám Dao Tuyết tỷ tỷ còn chưa tới."
Nói đến đây, tiểu Ngưng thoáng ngừng lại, liếc mắt nhìn sắc mặt của Tô Tử Mặc một chút.
Tô Tử Mặc cúi đầu uống nước trà, vẻ mặt bình tĩnh, làm như không nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có.
Tiểu Ngưng đành phải tiếp tục nói ra: "Muội nghĩ việc này nhất cử lưỡng tiện, không những có thể trợ giúp những người khác luyện đan, còn có thể tôi luyện Đan Đạo của muội."
Tô Tử Mặc lại hỏi: "Sao muội lại muốn trở thành luyện đan sư "
Phải biết rằng linh căn của tiểu Ngưng chỉ là Ngụy Linh Căn, coi như không phan chia tinh lực để học luyện đan, cũng chưa hẳn có thể thành công bước vào Kim Đan cảnh.
Trong lòng Tô Tử Mặc không hiểu, dưới loại tình huống này, vì sao tiểu Ngưng còn phải lựa chọn trở thành luyện đan sư.
Tiểu Ngưng nhẹ nhàng thở dài, cảm xúc đột nhiên hạ thấp, sau nửa ngày mới chậm rãi nói ra: "Ba người chúng ta, chỉ có đại ca không thể tu luyện, muội sợ hãi... Có một ngày đại ca sẽ bỏ lại chúng ta mà đi."
.
Hắn cũng từng nghĩ tới vấn đề này trong vô số đêm, cũng từng có sầu lo tương tự.
Nếu như hắn và tiểu Ngưng đều có thể bước vào Đan Đạo, thọ nguyên của Tô Hồng lại không hơn trăm năm, nhất định sẽ đi trước bọn họ.
Có lẽ, không có người nào có thể lý giải huyết mạch thân tình giữa ba người bọn họ.
Cho dù bây giờ Tô Tử Mặc và tiểu Ngưng đã bước vào tu hành, nhưng đối với Tô Hồng, sâu trong nội tâm của hai người, vẫn mang theo cảm giác ỷ lại và quyến luyến.
Năm đó, nếu không có Tô Hồng, hai huynh muội bọn họ vốn không sống nổi!
Từ khi Tô Tử Mặc và tiểu Ngưng bắt đầu biết chuyện, thì chưa từng nhìn thấy phụ mẫu, ở trong lòng hai người, Tô Hồng giống như cha mẹ của bọn họ.
Tiểu Ngưng ngốc nghếch nói: "Muội biết, cuối cùng chúng ta cần phải trải qua chuyện này, vẫn phải sinh ly tử biệt, nhưng muội muốn một khắc này tới chậm chút."
"Muội nghe người khác nói, một số luyện đan sư lợi hại, có thể luyện chế ra linh đan diệu dược kéo dài thọ nguyên, cho nên muội muốn thử xem. Dù là nhiều thêm một năm, nhiều thêm 1 tháng, hoặc chỉ nhiều một ngày cũng tốt rồi."
Tô Tử Mặc vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm tiểu Ngưng đang rưng rưng muốn khóc vào trong ngực, im lặng không nói.
Tu sĩ tu đạo phần lớn chính là vì cầu trường sinh.
Đan dược có thể kéo dài thọ nguyên, đừng nói là Tô Tử Mặc chưa từng nghe qua, cho dù trên thế gian này thật sự có đan phương như thế, chỉ sợ điều kiện luyện chế cũng rất hà khắc, cũng là khó như lên trời, không thể nào tưởng tượng!
Nhưng tiểu Ngưng biết rõ điểm này lại vẫn lựa chọn đi lên con đường luyện đan sư.
Dù là loại đan dược này chỉ tồn tại trong truyền thuyết hư vô phiêu miểu, nàng cũng phải thử một lần, chỉ vì một chút xíu hy vọng mong manh trong lòng.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc hiểu ra một việc.
Tiểu Ngưng có thể có thành tựu về luyện đan như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên.
Chấp niệm như thế, không phải người nào cũng có.
Một lúc sau, Tô Tử Mặc lại hỏi: "Lò luyện đan kia của muội là xảy ra chuyện gì? "
Tiểu Ngưng đứng dậy, lấy ra lò luyện đan tinh xảo cổ phác kia, để lên trên bàn, nói ra: "Muội nhìn thấy trong Vĩnh Hưng phường, lúc ấy cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là nhìn nó có vẻ cổ xưa, cũng không có điểm nào đặc biệt."
"Nhưng khi muội cầm lấy, trong lòng lại xuất hiện cảm giác. Cho nên, muội mua lại nó, lại vừa lúc bị Hạ Hưng của Chân Hỏa luyện đan các nhìn thấy."
Tô Tử Mặc nhìn lò luyện đan này, như có điều suy nghĩ.
Tiểu Ngưng lại nói: "Về sau, khi muội dùng lò luyện đan này để luyện đan mới cảm nhận được khác biệt."
"Chỉ cần dùng lò luyện đan này, khi muội luyện đan, tinh thần lực sẽ cực kỳ tập trung, nếu không có chuyện lớn thì rất khó phân tâm!"
Tô Tử Mặc giật mình.
Trách không được hôm qua đấu đan, trạng thái của tiểu Ngưng có thể xưng là hoàn mỹ, tập trung tinh thần, hóa ra ở trong đó, còn có công lao của lò luyện đan này.
"Nhận lấy đi."
Tô Tử Mặc dặn dò: " Lò luyện đan này dù thế nào cũng đừng cho người khác, chính muội giữ lại! Ta có cảm giác, lò luyện đan này có lai lịch lớn."
Chỉ là một tử vật lại có thể ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của một người.
Lò luyện đan như thế, với năng lực của Tô Tử Mặc cũng không thể luyện chế được.
"Vâng!"
Tiểu Ngưng nhẹ gật đầu.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, lại nói: "Từ hôm nay trở đi, muội cứ ở nơi này tu luyện đi, đợi tới khi thi đấu giữa các tông môn rồi muội hãy trở về nữa."
Hôm qua phát xảy ra không ít chuyện, Tô Tử Mặc thực sự không yên lòng để tiểu Ngưng tiếp tục ngốc ở Thanh Sương luyện đan các.
Hơn nữa, Tô Tử Mặc định thừa dịp hơn một tháng thời gian cuối cùng này, trợ giúp tiểu Ngưng tăng tu vi cảnh giới lên một chút.
Tiểu Ngưng là Ngụy linh căn, tốc độ tu luyện chậm chạp nhất.
Thế là, Tô Tử Mặc giúp tiểu Ngưng khắc hoạ một trận pháp phụ trợ, có thể trợ giúp nàng hấp thu linh khí dễ hơn, bên trong đều dùng thượng phẩm linh thạch!
Phải biết rằng phần lớn Kim Đan chân nhân tu hành mới dùng tới linh thạch thượng phẩm.
Mà kế hoạch của Tô Tử Mặc rất đơn giản, chính là dùng linh thạch thượng phẩm để đập.
Bởi vì hiện tại thứ hắn không thiếu nhất chính là Linh thạch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất