Chương 288: Khí huyết khủng bố
Huyết như hải triều, âm thanh giống như kinh lôi!
Giờ khắc này, Tô Tử Mặc đang xông tới kia giống như một chú Thần Câu toàn thân lóe ra lôi quang, sau lưng có từng đợt sóng thủy triều kéo đến!
Ầm!
Đầu gối của Tô Tử Mặc đâm mạnh vào quả cầu ánh sáng bằng linh lực do Đái Húc ngưng tụ ra, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn!
Một vầng sáng bằng linh lực cực lớn vì lực va chạm mà bắn ra, vầng sáng lóa mắt đoạt người, chiếu rọi bốn phía xung quanh sáng như ban ngày!
Quả cầu ánh sáng nổ tung, linh lực cuồng bạo đều bắn ra.
Linh lực của Trúc Cơ lục mạch cực kỳ hùng hậu, thân hình Tô Tử Mặc bị bắn ra trong nháy mắt, lộn mấy vòng ở giữa không trung mới chậm rãi rơi trên mặt đất.
Đái Húc liên tục phải rút lui mấy bước, hai chân lún sâu trong đất bùn mới đứng vững vàng.
Cân sức ngang tài!
Đây hoàn toàn là chính diện đối cứng, không có quá nhiều kỹ xảo.
Linh lực của Trúc Cơ lục mạch, đã hoàn toàn có thể chống lại lực huyết mạch do Tô Tử Mặc bộc phát ra!
Vào đêm mấy tháng trước, mặc dù Tô Tử Mặc đã từng tự tay giết chết một vị Kim Đan chân nhân, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nếu là đơn đả độc đấu, dù là hắn hay là Dạ Linh, đều không phải là đối thủ của Kim Đan chân nhân.
Tô Tử Mặc dẫn Đái Húc tới nơi đây, một mặt là vì muốn trấn sát Đái Húc.
Một mặt khác, Tô Tử Mặc cũng muốn nhìn xem một chút, chiến lực khi hắn tu yêu rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi, có thể chống lại người tu chân có cảnh giới gì.
Nói ngắn gọn, Tô Tử Mặc coi Đái Húc thành một khối đá mài đao.
Một lần va chạm này, trong lòng Tô Tử Mặc đã hiểu rõ.
Luyện Tạng thiên đại thành, hắn vận chuyển huyết mạch bộc phát ra lực lượng, đủ để chống lại lực lượng Trúc Cơ lục mạch mà không rơi vào thế hạ phong!
Tay trái Đái Húc lấy ra một hạt đan dược nuốt vào trong bụng, tay phải thao túng phi kiếm, nhìn chòng chọc vào Tô Tử Mặc, có chút thở hổn hển.
Mặc dù vẻ mặt Đái Húc coi như trấn định, nhưng trong lòng hắn lại cuồng cuộn sóng trào.
Ở trong mắt hắn, Tô Tử Mặc chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, với tu vi Trúc Cơ lục mạch như hắn, muốn chém giết Tô Tử Mặc cũng sẽ dễ dàng như là giết gà vậy!
Mà bây giờ, Đái Húc lại giật mình phát hiện, át chủ bài của Tô Tử Mặc lại là nhục thân cùng lực cận chiến khủng bố đến mức cực hạn!
Huyết như hải triều
Đây là cảnh giới hư vô phiêu miểu trong truyền thuyết, thật sự có người lại tu luyện được
Cho dù là thượng cổ hung thú, đều chưa hẳn có thể tu luyện thành công.
Đan dược vừa mới nuốt vào đã hóa thành một luồng linh lực nồng đậm, lao nhanh trong sáu linh mạch, bù đắp tiêu hao phía trước.
Sưu!
Đái Húc ra tay trước, tay chỉ về phía trước, phi kiếm hóa thành một đạo hồng quang, mau chóng đuổi theo.
Thân hình Tô Tử Mặc lóe lên, hiểm lại càng hiểm né qua phi kiếm.
Thát thát thát!
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc đã đi tới trước người Đái Húc.
Vẻ mặt Đái Húc không thay đổi, bóp Linh quyết, trước người huyễn hóa ra một thanh trường kiếm bằng linh lực, trở tay hung hăng đâm về phía Tô Tử Mặc!
Cùng một thời gian, trung phẩm phi kiếm trên giữa không đã quay lại, đâm tới sau lưng Tô Tử Mặc.
"Phá cho ta!"
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, huyết mạch trong cơ thể bốc lên, cánh tay không ngừng đám tới, ở giữa không trung vạch ra một nửa vòng tròn, lấy quyền làm ấn, bỗng nhiên rơi xuống, nặng nề nện trên trường kiếm bằng linh lực đang đâm tới từ phía trước!
Răng rắc!
Trên trường kiếm bằng linh lực hiện ra một vết nứt, nhanh chóng lan tràn ra khắp thân kiếm.
Toàn thân Đái Húc chấn động, trong mắt lóe qua vẻ kinh hãi.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc không quay đầu lại, nhìn cũng không thèm nhìn, cánh tay co rút lại, mềm mại như vòi voi vậy, nhẹ nhàng cuốn lên trên phi kiếm đang đâm tới.
Một quyển chấn động!
Linh lực trên phi kiếm thượng phẩm tán loạn, trong nháy mắt đã rơi vào trong lòng bàn tay Tô Tử Mặc!
Bạch!
Tô Tử Mặc không ngừng động tác, đoạt lại phi kiếm thượng phẩm, thuận thế đâm tới đầu của Đái Húc!
"A!"
Đái Húc kinh hô một tiếng, hai chân phát lực, tung người vọt lên.
Coong!
Thượng phẩm phi kiếm đâm trúng khải giáp trên ngực Đái Húc.
Áo giáp màu vàng óng trên người Đái Húc lóe ra ba đạo Linh Văn, bắn ra một luồng lực cường đại chống cự.
Phi kiếm chỉ có thể đâm xuyên khải giáp nhưng khó có tiến thêm.
Áo giáp phòng ngự thượng phẩm!
Đái Húc hoảng sợ, bị dọa đến mức chảy ra đầy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Vừa rồi giao thủ một phen, mặc dù chỉ có một chiêu, nhưng nếu không có áo giáp màu vàng óng trên người hắn thì lúc này hắn đã là một người chết.
"Chết đi!"
Đái Húc nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cùng ngưng tụ ra Linh quyết, bộc phát linh thuật, lại đánh về phía Tô Tử Mặc.
Ầm! Ầm!
Tô Tử Mặc vung nắm đấm, hai lần đã đánh tới linh lực, thân hình thoáng dừng lại.
Mà Đái Húc mượn luồng lực lượng này va chạm, thân hình không ngừng lui lại, lấy ra một thanh phi kiếm, thả người nhảy lên, mau chóng đuổi về phía Vương thành.
Đái Húc ý thức được bản thân cũng không phải đối thủ của Tô Tử Mặc, quyết định thật nhanh, không chút do dự lựa chọn chạy trốn.
Tô Tử Mặc không thể để Đái Húc còn sống trở về, lập tức đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, không ngừng di chuyển trong rừng, hù dọa vô số phi cầm, kinh động đông đảo tẩu thú.
Đái Húc cắn chặt răng, linh lực trong đan điền điên cuồng vận chuyển, gần như đã đạt tới cực hạn, đan điền cũng bắt đầu truyền tới từng cơn đau nhói!
Hắn biết, một khi bị Tô Tử Mặc đuổi kịp, hắn nhất định sẽ phải chết!
Tu vi cảnh giới của hai người cách xa nhau, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng là chênh lệch xa.
Chỉ cần có thể rời khỏi rừng rậm này, bên ngoài là trời cao biển rộng, dù Tô Tử Mặc có muôn vàn thủ đoạn, cũng không đuổi kịp hắn!
Tô Tử Mặc ghé qua trong rừng, huyết mạch trong thể điên cuồng vận chuyển tới cực hạn, khoảng cách với Đái Húc càng ngày càng gần.
Ánh mắt Tô Tử Mặc bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bóng lưng Đái Húc.
Ở phía trước cách đó không xa chính là rìa của rừng rậm!
Nhất định phải chém giết Đái Húc trước khi hắn chạy ra khỏi rừng rậm!
Trong mắt Tô Tử Mặc nổi lên một tia sáng yêu dị, ngửa mặt lên trời thét dài, trong cơ thể đột nhiên bắn ra một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, tràn ngập trong rừng rậm, đủ để khiến vạn thú cúi đầu!
Đây là lực khí huyết kinh khủng hơn lực huyết mạch!
Trong sương mù màu đỏ thẫm, thân hình Tô Tử Mặc như ẩn như hiện, hai con ngươi đen như mực, tựa như một Đại Yêu tuyệt thế, hành tẩu trong bóng tối, đuổi giết con mồi cách đó không xa!
Đái Húc đột nhiên cảm giác thấy trái tim đập nhanh.
Loại cảm giác này giống như bị một hung thú thượng cổ theo dõi, da đầu tê dại, giống như đứng ngồi không yên.
Đái Húc theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong yêu khí màu đỏ kia, một bóng người lướt qua trong rừng, mượn nhờ thân thể bộc phát ra lực lượng nên tốc độ cực nhanh!
Gần như chỉ trong chớp mắt, bóng người này đã bắn tới gần người hắn.
Ầm!
Bóng người này đạp mạnh hai chân xuống đất, lực lượng khổng lồ xé rách mặt đất, hiện ra hai vết rách u ám thâm thúy!
Dựa vào thân thể bộc phát, bóng người này đằng không mà lên, vậy mà bắn lên tới độ cao mười trượng!
Một bóng râm bao phủ tới.
Sau một khắc, con ngươi Đái Húc kịch liệt co vào, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
"Ngươi là..."
Đái Húc vừa mới nói ra hai chữ, một bàn tay trắng nõn đã rơi trên cổ họng của hắn, ra sức vồ một cái!
Xương cổ của Đái Húc dưới bàn tay của Tô Tử Mặc lại yếu ớt như đậu hũ vậy, bị cào nát, máu me đầm đìa, bắn ra hư không.
Bàn tay Tô Tử Mặc chụp tới, lấy đi túi trữ vật bên hông Đái Húc, thân hình rơi xuống.
Khi hạ xuống trên mặt đất, yêu khí xung quanh Tô Tử Mặc đã biến mất không còn một mảnh, khí huyết trong cơ thể đã lắng lại, khôi phục như lúc ban đầu.
Không bao lâu sau, dưới bóng đêm mông lung, một thanh sam tu sĩ rời khỏi khu rừng rậm này, mau chóng bay về phía Vương thành.
Trong rừng rậm lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.