Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 297: Công tử cho mời

Chương 297: Công tử cho mời
Lời đã nói đến nước này, Thương Lãng chân nhân không có khả năng tiếp tục ở lại nơi này, mặt âm trầm mang theo hai đệ tử quay người rời đi.
Khi Thương Lãng chân nhân rời đi, đông đảo tu sĩ vây xem cũng dần dần tán đi.
Trong hẻm nhỏ, xa phu đánh xe ngựa cũng dần đánh xe về phía nơi xa.
Bên ngoài đoàn người, Cơ Dao Tuyết cùng Bạch Vũ Hàn đứng ở một bên, xem hết toàn bộ quá trình cạnh tranh, vẻ mặt đều hơi xúc động.
Bạch Vũ Hàn nói: "Thấy không, Mặc tiên sinh không ra mặt, đã có thể đùa bỡn Thương Lãng chân nhân trong lòng bàn tay, làm hắn chỉ có thể mặt mày xám xịt rời đi."
Cơ Dao Tuyết gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, nói: "Vị Mặc tiên sinh này đúng là rất lợi hại, đã sớm liệu đến tất cả phản ứng của Thương Lãng chân nhân, từ đó tiến hành ứng đối."
Dừng một chút, Cơ Dao Tuyết cười cười, nói: "Nếu như không phải Phụ hoàng đã nói với ta, hắn chỉ là một nam tử hơn hai mươi tuổi, ta còn tưởng rằng đây là một lão giả đa mưu túc trí."
"Ha ha."
Bạch Vũ Hàn nhìn Cơ Dao Tuyết, khẽ cười một tiếng, hỏi: "Thế nào, có phải có chút tò mò đối với Mặc tiên sinh hay không ?"
Cơ Dao Tuyết lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Yên tâm đi, chờ ngươi nhìn thấy Mặc tiên sinh, nhất định sẽ quên mất tên Tô Tử Mặc kia không còn một mảnh." Bạch Vũ Hàn nói.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Di Ninh chân nhân đã đem ba mươi phần tài liệu để định chế cực phẩm Linh khí, còn có hai trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm đều cất vào trong túi trữ vật, giao cho Niệm Kỳ.
Hai người Cơ Dao Tuyết đi đến Mặc Linh luyện khí phường.
Di Ninh chân nhân giống như lại nói gì đó với Niệm Kỳ, nhưng Niệm Kỳ lại lắc đầu.
Di Ninh chân nhân hơi thất vọng, quay người rời đi.
"Tham kiến sư tôn."
Cơ Dao Tuyết vừa vặn đi tới, hơi khom người, ôn nhu nói.
Lúc này mặc dù Cơ Dao Tuyết mặc quần áo bình thường, hơn nữa còn khom mình hành lễ đối với Di Ninh chân nhân, nhưng toàn thân trên dưới lại lộ ra khí thế của Hoàng tộc, vô cùng cao quý!
"Là Dao Tuyết à, không phải đa lễ."
Di Ninh chân nhân gật gật đầu, đưa hai tay ra, nâng đỡ hai tay Cơ Dao Tuyết.
Thân phận của Cơ Dao Tuyết, đệ tử ở Thanh Sương môn đều không rõ ràng, nhưng nàng lại hiểu rõ.
Cơ Dao Tuyết chỉ tới Thanh Sương môn tu hành mười năm, đến thi đấu giữa các tông môn, nàng sẽ trở lại Đại Chu Vương thành, không còn là đệ tử của Thanh Sương môn.
Lúc này, Cơ Dao Tuyết trở lại Vương thành, trên thực tế chính là đã khôi phục thân phận công chúa.
"Chúc mừng sư tôn."
Cơ Dao Tuyết vừa cười vừa nói.
"Ha ha."
Trong mắt Di Ninh chân nhân khó nén vui mừng, cười nói: "Cũng là cơ duyên xảo hợp, trời xui đất khiến, ai có thể ngờ được cuối cùng Mặc tiên sinh lại chọn ta."
Bạch Vũ Hàn hỏi: "Di Ninh đạo hữu vừa rồi nói gì với Niệm Kỳ thế? "
"Ta muốn bái kiến Mặc tiên sinh, gặp mặt cảm tạ một phen, đáng tiếc người ta không đồng ý, trực tiếp cự tuyệt." Di Ninh chân nhân cười khổ một tiếng.
Cơ Dao Tuyết an ủi: "Nghe ý của vị Niệm Kỳ đạo hữu này, Mặc tiên sinh sẽ xuất hiện khi thi đấu giữa các tông môn diễn ra, đến lúc đó nhất định có thể nhìn thấy."
" Ừ, hi vọng như thế."
Ba người lại hàn huyên vài câu, Di Ninh chân nhân mới rời đi.
Cơ Dao Tuyết quay đầu cười nói: "Xem đi, người ta là Luyện Khí Sư Đại Chu đệ nhất, cũng không phải ngươi muốn gặp là có thể gặp, sư tôn ta cũng phải bế môn canh."
"Thử xem, biết đâu có thể được chứ?."
Bạch Vũ Hàn trêu ghẹo nói ra: "Cùng lắm thì, đến lúc đó chúng ta báo ra danh hào Tam công chúa của ngươi, không chừng sẽ trấn trụ tràng diện!"
"Bạch tỷ tỷ, ngươi lại giễu cợt ta." Cơ Dao Tuyết lắc đầu cười khẽ.
Hai người tiến lên, Bạch Vũ Hàn gõ cửa một cái.
Cũng không lâu sau, cửa lớn được mở, Niệm Kỳ thò đầu ra, nháy đôi mắt to trong veo như nước, có chút hiếu kỳ nhìn hai người Cơ Dao Tuyết.
"Cạnh tranh đã kết thúc, hai vị đạo hữu tới chậm."
Cơ Dao Tuyết mỉm cười, nói: "Vị đạo hữu này, chúng ta không phải tới tham gia cạnh tranh, trước đó Chu thiên tử từng định chế ở chỗ Mặc tiên sinh một kiện cực phẩm Linh khí, ta tới lấy cực phẩm Linh khí này."
"Ồ."
Niệm Kỳ giật mình, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Bạch Vũ Hàn.
Nàng nhận ra vị này là Đại thống lĩnh của Bạch Diêu vệ
Nếu vị hoàng sam nữ tử này đi cùng Bạch Vũ Hàn, vậy hẳn là không sai được.
"Hai vị chờ một lát, món cực phẩm Linh khí kia ở chỗ công tử, ta sẽ mang tới."
Niệm Kỳ nói một câu xong lại muốn đóng cửa.
"Ấy! Ấy!"
Bạch Vũ Hàn thấy Cơ Dao Tuyết vẫn thản nhiên, căn bản không đề cập tới chuyện muốn bái kiến Mặc Linh, nàng đành tranh thủ gọi Niệm Kỳ lại, ho nhẹ một tiếng, nói: "Niệm Kỳ đạo hữu, chúng ta có thể đi vào chung hay không, bái phỏng Mặc tiên sinh một chút, dù sao chúng ta đều ngưỡng mộ hắn đã lâu."
"Không được nha."
Niệm Kỳ không cần suy nghĩ, lắc đầu.
Dừng một chút, Niệm Kỳ nhìn Bạch Vũ Hàn, không hiểu hỏi: "Bạch Thống lĩnh, ngươi không phải đã gặp qua công tử nhà ta sao?"
"Ta đã gặp qua, nàng còn chưa thấy." Bạch Vũ Hàn chỉ Cơ Dao Tuyết đứng bên cạnh
"Vậy cũng không được."
Niệm Kỳ vẫn lắc đầu một cái, đóng cửa lại.
"Đúng rồi, nàng là Tam công chúa của Đại Chu vương triều đấy, uy..." Bạch Vũ Hàn lại vội vàng hô một câu, cũng không biết Niệm Kỳ có nghe thấy không.
Cơ Dao Tuyết buồn cười nói: "Bạch tỷ tỷ, đừng hô nữa, người ta đều không để ý ngươi, ngươi còn không ngại mất mặt nhưng ta đều ngại."
Bạch Vũ Hàn bĩu môi nói: "Không gặp thì không gặp, có gì đặc biệt hơn người chứ."
Một lát sau, đại môn lại mở ra, Niệm Kỳ nghiêng mình mà ra, ánh mắt nhìn Cơ Dao Tuyết có chút hiếu kỳ.
"Cực phẩm Linh khí đâu, chúng ta cầm đi luôn."
Bạch Vũ Hàn bị Niệm Kỳ liên tục cự tuyệt hai lần, trong lòng có chút không cam lòng.
Niệm Kỳ nói: "Linh khí ở trong tay công tử nhà ta."
Bạch Vũ Hàn nhíu nhíu mày, hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi đi vào làm gì? "
Niệm Kỳ có chút khom người, làm ra thủ thế mời, mỉm cười nói: "Hai vị, công tử cho mời."
Cơ Dao Tuyết cùng Bạch Vũ Hàn đều sửng sốt một chút.
Hai người vốn cho là căn bản không có khả năng nhìn thấy Mặc tiên sinh, nhưng bây giờ lại thay đổi thế này.
Tâm tư của vị Mặc tiên sinh này, thật sự làm cho người ta không nhìn thấu.
Cơ Dao Tuyết coi như vẫn rất bình tĩnh.
Gặp cùng không gặp, đối với nàng mà nói đều không có gì quan trọng.
Bạch Vũ Hàn lại nhoẻn miệng cười, đắc ý kéo tay Cơ Dao Tuyết, thúc giục nói ra: "Đi thôi, cơ hội khó được a!"
Dưới sự hướng dẫn của Niệm Kỳ, hai người đi vào cái này được vinh dự Đại Chu trong vương thành thần bí nhất trạch viện.
Phòng ốc trong sân bố trí rất tinh tế, trong nội viện sạch sẽ gọn gàng, mặt cỏ được cắt thật chỉnh tề, cách đó không xa có đặt bàn đá, mấy chiếc ghế đá, không có vật gì khác nữa.
Ở bờ sông Cơ Thủy, có một con chó đen lớn toàn thân mọc đầy lân giáp đang nằm sấp, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Mời hai vị ngồi."
Niệm Kỳ dẫn hai người đưa đến trước bàn đá, chỉ thấy trên mặt bàn đã pha tốt một bình trà thơm, đang bốc lên từng đợt khói trắng, mùi thơm nức mũi.
Hai người Cơ Dao Tuyết ngồi xuống, Niệm Kỳ rót cho mỗi người một ly trà.
Nhìn thấy Niệm Kỳ như thế, Bạch Vũ Hàn cũng có chút thấp thỏm.
Mặc dù bên ngoài Niệm Kỳ là thị nữ, nhưng ở trong vương thành Đại Chu, tu sĩ có thể để vị này bưng trà rót nước cũng không nhiều.
"Dao Tuyết tỷ tỷ, quả nhiên là ngươi!"
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô cách không xa truyền đến.
Cơ Dao Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Tiểu Ngưng đang chạy như bay tới, vẻ mặt mừng rỡ.
"Tiểu Ngưng, sao muội lại ở đây?..."
Cơ Dao Tuyết sửng sốt.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khác vang lên, ôn nhuận như ngọc.
"Cơ cô nương, từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất