Chương 300: Thế cục khó giải
Chu thiên tử thu ánh mắt từ trên người Tô Tử Mặc lại, uy áp trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, giống như tất cả đều chỉ là ảo giác.
"Tuyết Nhi tới đây."
Chu thiên tử quay đầu, nhìn về phía Cơ Dao Tuyết, lộ ra mỉm cười, vẫy vẫy tay.
Cơ Dao Tuyết nhẹ chau mày ngài, không nhúc nhích.
Chu thiên tử cười hỏi: "Thế nào, không muốn cùng Phụ hoàng ăn cơm sao? "
Lúc này vẻ mặt Chu thiên tử rất hiền lành, ánh mắt nhìn Cơ Dao Tuyết mang theo vẻ cưng chiều, nhìn hoàn toàn giống như là một người phụ thân bình thường.
Mặc dù trên người Chu thiên tử hoàn toàn không cảm giác được một chút sát cơ cùng địch ý nào, nhưng linh giác lại báo cho Tô Tử Mặc biết, người trước mắt này cực kỳ nguy hiểm!
Hơn nữa, hắn đang đứng ở bên bờ sinh tử!
Cơ Dao Tuyết có chút do dự, chần chờ một chút, sau đó lại chậm rãi đi qua, dưới sự ra hiệu của Chu thiên tử, nàng ngồi ở bên cạnh.
"Phụ hoàng, Mặc tiên sinh hắn..."
"Ăn cơm đi."
Cơ Dao Tuyết còn chưa dứt lời, đã bị Chu thiên tử cắt ngang, ngữ khí bình tĩnh lại không cho người khác phản bác.
Nói xong, Chu thiên tử không thèm để ý tới bất kỳ kẻ nào, chỉ bình thản ăn thức ăn trên bàn, dáng vẻ vô cùng ưu nhã, từ từ cắn nuốt, không có thanh âm gì.
Lúc này, ngay cả Cơ Dao Tuyết đều không mò ra tâm tư của Chu thiên tử.
Cơ Dao Tuyết nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, trong lòng thấp thỏm, nàng chỉ tượng trưng ăn mấy thứ linh tinh, nhưng không cảm nhận được mùi vị gì.
Bên trong Thính Vũ Hiên, Tô Tử Mặc giống như một người thừa.
Chu thiên tử làm như đã quên hắn, chỉ để hắn đứng nguyên tại chỗ.
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, cũng không giận, một tay thả lỏng phía sau, dạo bước đi tới bên cạnh, nhìn cảnh sắc phía ngoài hợp lòng người, khoan thai tự đắc.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, bên trong Thính Vũ Hiên yên tĩnh im ắng, Tô Tử Mặc giống như đã hoàn toàn đắm chìm vào trong cảnh đẹp, quên đi tất cả mọi thứ bên người.
Lúc này, Bạch Vũ Hàn âm thầm gật đầu, mặt lộ vẻ khâm phục.
Cũng không phải mỗi người đều có thể ung dung tư thái ở trước mặt Đại Chu thiên tử.
Một lúc lâu sau, Chu thiên tử lau lau miệng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Cơ Dao Tuyết buông chén đũa xuống, ho nhẹ một tiếng, nói: "Dọn đi."
Cơ Dao Tuyết nói câu này một mặt là gọi thị nữ đến dọn thức ăn, một mặt khác, cũng là vì nhắc nhở Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc dần dần tỉnh táo lại, lại nhớ tới Chu thiên tử ngồi cách đó không xa.
"Ta là nên gọi ngươi là Mặc tiên sinh, hay... Tô Tử Mặc."
Chu thiên tử đột nhiên mở miệng, không thèm che lấp, dứt khoát hỏi thẳng!
Tô Tử Mặc nói: "Kiểu nào đều được, tùy ý Đại Vương."
Ầm!
Chu thiên tử vỗ tay xuống mặt bàn, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Cơ Dao Tuyết giật nảy mình.
"Tô Tử Mặc, ngươi có biết tội của ngươi không!"
Chu thiên tử vỗ bàn đứng dậy, khí tức cả người đột nhiên biến đổi, giống như một đầu sư tử bị chọc giận, toàn thân tản ra uy áp mênh mông khổng lồ, giống như thủy triều cuồn cuộn cuốn tới!
Mấy chữ này như hồng chung đại lữ, đinh tai nhức óc.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại.
Dưới sự uy áp của thiên tử, Tô Tử Mặc có cảm giác hít thở không thông, tựa như lúc nào cũng có thể đầu một nơi thân một nẻo!
"Phụ hoàng..." Cơ Dao Tuyết biến sắc, vội vàng đứng lên.
"Việc này con chớ xía vào!"
Chu thiên tử nhìn cũng không nhìn, nhẹ nhàng vung tay áo, đã đẩy Cơ Dao Tuyết sag bên cạnh.
Cũng không biết hắn làm pháp thuật gì, thân thể Cơ Dao Tuyết không thể động đạy được, chỉ là vẻ mặt đầy kích động, trong mắt lộ ra vô tận lo lắng, miệng không thể nói.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra, ánh sáng trong mắt rạng rỡ, dị sắc đại thịnh!
"Ta có tội gì?" Tô Tử Mặc hỏi ngược lại.
Ánh mắt Chu thiên tử âm trầm, chậm rãi nói ra: "Ở trước mặt ta, ngươi giấu diếm thân phận, đây chính là tội lớn khi quân, sẽ bị chém đầu!"
Tất cả mọi người bên trong Thính Vũ Hiên, đều có thể cảm nhận được sát ý của Chu thiên tử!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lại không hề thay đổi, cũng không có chút sợ hãi nào nói ra: "Đại Vương chưa bao giờ hỏi ta, vậy ở đâu ra chuyện giấu diếm này?"
"Nói bậy nói bạ!"
Chu thiên tử lớn tiếng nói: "Ngày đó ở Mặc Linh luyện khí phường, ta từng chính miệng hỏi thăm, ngươi đến từ môn phái nào, sư thừa là người nào, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn dám giảo biện!"
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói ra: "Ngày đó Đại Vương cải trang vi hành, ta đâu biết thân phận của Đại Vương, tự nhiên không thể nào nói được." Chu thiên tử khẽ nhíu mày.
Trong lời nói của Tô Tử Mặc thể hiện ra ý rất đơn giản, căn nguyên chuyện này không phải ở hắn, mà là do Chu thiên tử.
Từ đầu đến cuối, Chu thiên tử đều chưa từng dùng thân phận Thiên Tử để hỏi thăm lai lịch của Tô Tử Mặc, thế nên hắn tự nhiên cũng không hề mắc tội khi quân.
Bất luận như thế nào, dù sao Tô Tử Mặc cũng đã cứu mạng Cơ Dao Tuyết.
Hơn nữa, Tô Tử Mặc còn có thân phận khác là Mặc tiên sinh vang danh ở Vương thành.
Về tình về lý, Chu thiên tử đều không nên chém giết Tô Tử Mặc.
Nhưng khi Chu thiên tử biết được chân tướng, hắn lại có cảm giác xấu hổ vì bị người trêu cợt lừa gạt.
Cứ như vậy thả Tô Tử Mặc rời đi, trong lòng của hắn không cam lòng!
Muốn giết lại không muốn giết!
Tròng lòng Chu thiên tử vô cùng mâu thuẫn!
Cho nên, hắn muốn chém giết Tô Tử Mặc, nhất định phải tìm một lý do đủ thuyết phục của mình.
Từ lúc mới bắt đầu, Tô Tử Mặc bước vào Thính Vũ Hiên, linh giác của hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, cũng là bởi vì Chu thiên tử đã động sát tâm, chỉ là còn thiếu một cái lý do mà thôi.
Cho nên, Chu thiên tử mặc kệ Tô Tử Mặc đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ cần Tô Tử Mặc không ứng đối thích đáng, Chu thiên tử sẽ lập tức ra tay, đem chém giết hắn ở nơi này!
Bình thường mà nói, Tô Tử Mặc đang ở độ tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa còn có danh hào Luyện Khí Sư đệ nhất Đại Chu, lúc này bị mặc kệ không quan tâm như thế, chắc chắn sẽ rất tức giận, hoặc là tiến lên lý luận, hoặc là phất tay áo rời đi.
Dù là lựa chọn thế nào, Tô Tử Mặc đều phải chết.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không tức cũng không giận, bình thản như nước, đi đến một bên nhìn cảnh trí phía ngoài.
Chu thiên tử bất đắc dĩ, chỉ có thể lần thứ hai nhắc tới tội lớn khi quân, dự định dùng dùng lý do này để chém giết Tô Tử Mặc.
Nhưng chỉ vài ba lời đã lại bị Tô Tử Mặc hóa giải, để Chu thiên tử hoàn toàn không có lý do phản bác.
Nhìn như chỉ là giao phong trong lời nói, nhưng phía sau lại tràn ngập đao quang kiếm ảnh, chỉ cần có chút sai lầm, Tô Tử Mặc sẽ nhuốm máu ở Thính Vũ Hiên!
Cơ Dao Tuyết nhìn thấu tất cả, nàng thở phào một hơi, vẻ mặt hơi bình tĩnh lại.
"Rất tốt."
Vẻ mặt Chu thiên tử không chút biểu tình, nhẹ gật đầu, ngữ khí lạnh lẽo, cũng không nghe ra là tán thưởng hay mỉa mai.
"Chuyện khi quân trước tiên để sang một bên."
Ánh mắt Chu thiên tử lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi: "Chuyện chém giết cấm quân thủ vệ Đái Húc, ngươi có thừa nhận "
Kỳ thật, chuyện này chỉ cần cẩn thận điều tra, Tô Tử Mặc khẳng định không trốn thoát được liên quan.
Lúc trước, Đái Húc ở bên ngoài Thính Vũ Hiên nhìn thấy thân ảnh của hắn, mới theo dõi, ban đêm hôm ấy bỏ mình, hung thủ là ai, không cần nói cũng biết.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Là ta giết."
" Được !"
Trong mắt Chu thiên tử cang lạnh lùng hơn, lớn tiếng, nói: "Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy không có gì đáng nói, một mạng thường một mạng!"
Tô Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn Chu thiên tử rồi hỏi ngược lại: "Đái Húc muốn giết ta, vì sao ta không thể giết hắn "
"Chỉ cần có người muốn giết ngươi, ngươi đều muốn giết ngược trở về" Chu thiên tử lông mày nhíu lại.
"Đúng!" Tô Tử Mặc không chút do dự.
Chu thiên tử đột nhiên nheo hai mắt lại, chậm rãi hỏi: "Vậy bây giờ ta muốn giết ngươi, ngươi nghĩ như thế nào "
Nghe được vấn đề này, Cơ Dao Tuyết toàn thân run lên.
Đây là một vấn đề khó giải!
Dù Tô Tử Mặc trả lời thế nào cũng đều là sai !
Nếu như Tô Tử Mặc yếu thế, không dám giết trở về, như thế chính là tự phản bác lại lời nói của bản thân, Chu thiên tử hoàn toàn có thể thuận nước đẩy thuyền giết chết hắn.
Nếu như thái độ Tô Tử Mặc cường ngạnh, trả lời dám giết ngược lại Thiên Tử, đó chính là thí quân, càng sẽ phải chết!
Một cái bẫy khó giải.