Chương 326: Người thành thật
Vô thượng pháp lực ngưng tụ ra dòng lũ và từng chạc cây rơi xuống làm thiên địa chấn động, khí thế bàng bạc, cho dù là người đứng xem, đám người vẫn có thể cảm nhận được uy lực hủy thiên diệt địa kia, giống như chính bản thân họ rơi vào hoàn cảnh này!
Trên quảng trường, đám tu sĩ đứng bên ngoài đều bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt.
Đây chính là uy lực của sát trận cấp bốn!
Đây là lực lượng thuộc về 'Pháp '.
Dù là linh lực, linh thuật hay Linh khí, tất cả đều không cường đại bằng pháp lực, pháp thuật, pháp khí.
Cũng chỉ khi tu luyện tới Nguyên Anh cảnh, tu luyện ra Nguyên Thần, mới có thể chạm tới 'Pháp ', ngay cả Kim Đan chân nhân cũng không tiếp xúc được đến!
Trong hoàn cảnh đầy rẫy chạc cây không ngừng rơi xuống và dòng lũ ngập trời, bóng người chậm chạp đi về phía trước nhỏ bé như vậy, thậm chí nhìn có chút tầm thường, giống như lúc nào cũng có thể bị đánh đến mức hài cốt không còn.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng đám người lại cảm nhận được một loại rung động trước nay chưa từng có, vượt qua cả sự rung động từ sát trận cấp bốn mang tới!
Ý chí của người này đã mạnh như thế nào?
Mặc dù phía trước có muôn vàn khó khăn nguy hiểm, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân của hắn!
Hôm nay, hắn muốn giết người thì sẽ không để kẻ đó sống qua ngày mai!
Tâm nguyện của thủ tọa Văn Hiên, cuối cùng phải có người đến giúp hắn hoàn thành.
Một trận chiến ở Đông Lăng cốc, phần lớn đệ tử Phiêu Miểu phong đã bỏ mình, món nợ máu này cuối cùng cũng phải có người đến trả!
Kẻ đó không chết, lòng hắn khó yên!
Điệp Nguyệt không nhìn lầm, trong lòng Tô Tử Mặc có chứa một mãnh hổ, chỉ là nó luôn đang ngủ say.
Khi Điệp Nguyệt giúp Tô Tử Mặc bước vào con đường tu hành, thì mãnh hổ này đã tỉnh lại.
Mãnh hổ đã tỉnh lại, đương nhiên là muốn ăn thịt người!
Trên quảng trường, trên đài quan chiến, ánh mắt hơn mười vạn vị tu sĩ đồng thời nhìn chăm chú vào bóng người trong sát trận cấp bốn đang gian nan đi về phía trước, không ai nói chuyện, yên tĩnh im ắng.
"Sao hắn có thế làm được?"
Chu thiên tử thân là Nguyên Anh Chân Quân, lúc này nhìn cảnh tượng này cũng không hiểu được.
"Hì hì, con mọt sách này luôn luôn có thể khiến người ta kinh hỉ, đúng là càng ngày càng thú vị." Cơ Dao Tuyết hé miệng cười một tiếng, đôi mắt ngập nước long lanh, cong thành hình vành trăng khuyết.
Cố Tích cười như không cười liếc mắt nhìn Cơ yêu tinh, trong mắt đẹp dập dờn ba quang.
"Mau nhìn kia, đã đi xuyên qua rồi."
Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tử Mặc đã từ khu vực Thủy đi sang khu vực Mộc.
Đám người Phiêu Miểu phong thở một hơi dài nhẹ nhõm, vẻ mặt phấn chấn.
Trong đám người, tiếng nghị luận lại bắt đầu nổi lên.
"Nhìn tình hình này, có lẽ chỉ có Trúc Cơ ngũ mạch mới có thể cản ngăn Tô Tử Mặc."
"Trong khu vực Mộc này có hai Trúc Cơ ngũ mạch là Thạch Kiên của Nam Nhạc tông, còn có một vị tán tu."
" Tô Tử Mặc này xuyên qua sát trận cấp bốn, nhất định đã sức cùng lực kiệt, nếu gặp phải Trúc Cơ ngũ mạch, chỉ sợ thực sự là lành ít dữ nhiều."
Trên đài quan chiến, Vân Sơn chân nhân của Nam Nhạc tông mừng thầm, hắn thầm nghĩ: "Xem ra, túi trữ vật của Tô Tử Mặc này phải rơi vào trong tay Nam Nhạc tông ta!"
...
Tô Tử Mặc xuyên qua sát trận cấp bốn, đi vào trong khu vực Mộc.
Đoạn đường này đi tới, mặc dù hữu kinh vô hiểm, nhưng tâm thần và linh lực của Tô Tử Mặc đều tiêu hao quá nhiều, bộ thanh sam trên người đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Đây cũng chính là sát trận cấp bốn, nếu là sát trận cấp năm thì dù Tô Tử Mặc có được linh giác bén nhạy, thân thể của hắn cũng sẽ không kịp phản ứng mà bị giết chết ở bên trong!
Quá nguy hiểm!
Sau lưng chính là sát trận cấp bốn, ở gần nơi này đều không có tu sĩ.
Tô Tử Mặc lấy từ trong túi trữ vật ra hai khối linh thạch thượng phẩm, vừa khôi phục linh lực, vừa phi nhanh về phía trước.
Nhất định phải khôi phục lại linh lực tới trạng thái đỉnh phong trước khi chạy tới sát trận cấp bốn tiếp theo, cho nên Tô Tử Mặc lựa chọn tiết kiệm linh lực, không ngự kiếm mà chỉ chạy trên mặt đất, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh.
Dọc theo con đường này, Tô Tử Mặc thấy rất nhiều dấu vết chiến đấu.
Thậm chí còn có một số tu sĩ chưa kịp bóp nát ngọc phù đã ngã xuống, trên thi thể vẫn còn một chút tia ấm.
"A "
Một lúc sau, truyền đến một tiếng kêu nhẹ.
Phía trước có một bóng người hiện ra, ngăn cản đường đi của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc ngước mắt nhìn, người tới là chân truyền đệ tử Thạch Kiên của Nam Nhạc tông, cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá trong lần tranh đoạt Linh bảng này, nghe nói cũng là Trúc Cơ ngũ mạch.
"Tại hạ Thạch Kiên, tham kiến Mặc tiên sinh."
Nằm ngoài dự kiến của Tô Tử Mặc, Thạch Kiên khác với những tu sĩ khác, hắn không có trực tiếp ra tay, mà lại chắp tay ôm quyền, lên tiếng chào hỏi.
Tô Tử Mặc thấy người này tướng mạo thuần phác, ấn tượng đối với hắn cũng khá hơn một chút, gật đầu đáp lại.
"Mặc tiên sinh cũng ở khu vực Mộc sao, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi." Thạch Kiên không biết được rằng Tô Tử Mặc từ khu vực Thủy đi xuyên qua đây.
Tô Tử Mặc cũng không giải thích, chỉ im lặng cười cười.
Vẻ mặt Thạch Kiên co quắp, dáng vẻ muốn nói lại thôi, giống như có chuyện gì không tiện mở miệng.
"Có việc" Tô Tử Mặc nhướn mi hỏi.
Thạch Kiên chần chờ một lúc mới nói: "Chuyện là, ta cũng đến vì Huyết Thối đao của Mặc tiên sinh."
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lẽo.
Thạch Kiên vội vàng thở dài hành lễ, giải thích nói: "Nhưng, nhưng đây không phải ý muốn của ta, lệnh của sư phụ không thể trái, mong đạo hữu thứ lỗi."
Tô Tử Mặc thấy Thạch Kiên chân thành tha thiết, không giống như đang nói dối, đúng là thân bất do kỷ, lúc này vẻ mặt mới dịu đi, sát ý trong lòng dần dần tiêu tán.
Thạch Kiên lại nói: "Mặc tiên sinh, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không tổn thương tính mệnh của ngươi. Hơn nữa, Mặc tiên sinh, xem như trao đổi, ta sẽ toàn lực giúp ngươi tranh thủ được một vị trí trên Linh bảng!"
Trong mỗi khu vự sẽ có hai vị trí.
Ý trong lời nói của Thạch Kiên chính là hắn sẽ dốc toàn lực trợ giúp Tô Tử Mặc chiếm lấy một vị trí còn lại trong khu vực Mộc.
Tô Tử Mặc nở nụ cười, không nói chuyện.
Thạch Kiên căn bản không biết ở khu vựcThủy đã xảy ra những chuyện gì, cũng không biết mục đích thật sự của Tô Tử Mặc.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc nở nụ cười, hắn đã hiểu sai ý, nghĩ nửa ngày, mới nói ra: "Mặc tiên sinh, ta biết Linh khí hoàn mỹ vô giá, nhưng chuyện ta có thể làm cũng không nhiều. Ngươi xem hay là thế này nhé, ta giúp ngươi tranh thủ một vị trí trên Linh bảng, ta lại đem bảo vật trong túi trữ vật của ta đều cho ngươi "
"Đến đánh đi, không cần nhiều lời."
Tô Tử Mặc bình tĩnh, lạnh nhạt nói một câu.
"A "
Thạch Kiên sửng sốt một chút, ngơ ngác hỏi lại: "Mặc tiên sinh, ngươi muốn đấu với ta sao? Nếu như ta không nhìn lầm, Mặc tiên sinh mới chỉ vừa tấn thăng đến Trúc Cơ tam mạch, mà ta là Trúc Cơ ngũ mạch, ngươi không phải đối thủ của ta."
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Thắng ta, Huyết Thối đao tự nhiên sẽ thuộc về ngươi."
Thạch Kiên suy nghĩ nửa ngày, mới nhẹ gật đầu, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, giống như không hiểu được dụng ý của Tô Tử Mặc.
Thạch Kiên lấy từ trong túi trữ vật ra một cây Hồn Nguyên Thiết Côn, phía trên điêu vẽ đầy hoa văn phức tạp, rót linh lực vào, bên trên côn sắt lóe ra ba đạo Linh Văn!
Đây đúng là một kiện thượng phẩm Linh khí!
"Mặc tiên sinh, ngươi phải cẩn thận, Nam Nhạc tông ta nổi danh vì luyện được nhục thân cường đại, am hiểu nhất là cận chiến."
Dường như Thạch Kiên sợ Tô Tử Mặc không biết mình lợi hại, lại nhắc nhở một câu.
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Đợi trong chốc lát, Thạch Kiên thấy Tô Tử Mặc vẫn không tế ra phi kiếm, không khỏi ho nhẹ một tiếng, lên tiếng nhắc nhở: "Mặc tiên sinh, nếu đối đầu với tu sĩ am hiểu cận chiến như chúng ta, ngươi nên lợi dùng phi kiếm, ngăn cản chúng ta cận thân, tận lực kéo dài khoảng cách."
Thạch Kiên rất nghiêm túc khoa tay nói: "Ngươi xem, giống ngươi như vậy, ta chỉ cần chạy mấy bước, trong chớp mắt đã có thể xông đến trước người ngươi, ngươi lại tế ra phi kiếm cũng không còn kịp rồi. Chỉ cần một chiêu, ngươi sẽ bại."
Bên ngoài Ngũ Hành Tán, hơn mười vạn tên tu sĩ đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Tiết Nghĩa nhịn không được cảm khái: "Vị Thạch huynh đệ này, đúng là một người thành thật nha!"