Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 327: Chuyện không thể nào

Chương 327: Chuyện không thể nào
Tô Tử Mặc không tiếp tục giải thích cùng Thạch Kiên, hai mắt sáng ngời, đột nhiên phóng ra một bước.
Ầm!
Vừa sải bước ra, đất rung núi chuyển.
Đây là Lê Thiên Bộ, nếu phát huy đến cực hạn, thì cả bầu trời cũng có thể bị cày ra một khe rãnh!
Chỉ trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã tới gần.
Thạch Kiên thấy thế thì giật mình, không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra tay theo bản năng, Hồn Nguyên Thiết Côn trong tay lóe linh quang, đập về phía Tô Tử Mặc!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút thay đổi, bàn tay mềm nhũn vung ta, đón đỡ Hồn Nguyên Thiết Côn.
Bàn tay Tô Tử Mặc nhìn có vẻ trắng nõn yếu đuối, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng khoác lên trường côn, rồi đột nhiên phát lực, một quyển chấn động!
"A!"
Thạch Kiên kinh hô lên một tiếng, bàn tay đã rách tả tơi, trong lòng bàn tay máu me đầm đìa.
Chỉ chớp mắt, Hồn Nguyên Thiết Côn trong tay Thạch Kiên đã rơi vào trong tay Tô Tử Mặc.
Cây côn sắt lớn đã đè vào yết hầu của Thạch Kiên, tản ra hàn ý lạnh lẽo.
Chỉ cần Tô Tử Mặc dùng lực mạnh hơn một chút thì cổ họng của hắn sẽ bị đâm nát!
Đúng như lời hắn nói, hai người giao thủ chỉ dùng một chiêu.
Nhưng người bại không phải Tô Tử Mặc, mà là chính hắn.
Toàn bộ quá trình, Thạch Kiên đều ngơ ngác, mơ mơ hồ hồ đã bị đánh bại.
Đến tận khi Tô Tử Mặc trả Hồn Nguyên Thiết Côn cho hắn, nhét vào trong lòng bàn tay của hắn, Thạch Kiên vẫn không kịp phản ứng, chỉ nói theo bản năng: "Cảm ơn a."
Thạch Kiên này thật thà thuần phác, đàng hoàng đến mức đáng yêu, cũng không có địch ý gì đối với Tô Tử Mặc, chỉ là thân bất do kỷ, Tô Tử Mặc đương nhiên sẽ không lấy tính mạng hắn.
"Trong khu vực Mộc này, còn thừa lại bao nhiêu tu sĩ" Tô Tử Mặc hỏi.
Trong đầu Thạch Kiên có chút loạn, hắn vẫn đang nhớ lại xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong miệng nói: "Con số cụ thể thì khó mà nói, nhưng có thể khẳng định là hơn một nữa tu sĩ đều đã bị loại."
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Nói cách khác, nếu như hắn ở lại khu vực Mộc quá lâu, chờ hắn xuyên qua Khu vực Mộc, lại vượt qua một tòa sát trận cấp bốn, tiến vào khu vực Kim thì có thể đã chậm.
Bởi vì khi một khu vực chém giết đến lúc chỉ còn lại hai người, đồng nghĩa với việc tranh đấu ở khu vực này sẽ kết thúc.
Hai người còn dư lại kia cũng sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Cho nên Tô Tử Mặc nhất định phải nhanh chóng tiến vào khu vực Kim, mới có thể chặn giết Phong Hạo Vũ!
Sau một hồi trì hoãn, đã có tu sĩ chú ý tới động tĩnh bên này, đang dừng ở nơi xa quan sát, bắt đầu có ý định muốn tụ tập lại.
Nếu lần thứ hai bị những tu sĩ này vây quanh, có lẽ hắn sẽ không kịp thời gian.
Nghĩ đến đây, thân hình Tô Tử Mặc lóe lên, tiến vào trong rừng rậm rạp ở bên cạnh.
"Mặc tiên sinh, ngươi đi đâu thế?" Thạch Kiên hỏi một câu.
"Khu vực Kim !"
Một lúc sau, tiếng nói của Tô Tử Mặc từ sâu trong rừng sâu truyền ra.
"Mặc tiên sinh thật thích nói giỡn, còn đi khu vực Kim, sao ngươi không lên trời luôn đi."
Thạch Kiên sờ sờ đầu, lầm bầm một câu, rồi cũng quay người rời đi.
Đi một lát, đến một nơi trống trải không có người, Thạch Kiên đột nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra Hồn Nguyên Thiết Côn, vẻ mặt nghiêm túc như lâm đại địch.
Thạch Kiên trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Hồn Nguyên Thiết Côn trong tay mình, nhìn nửa ngày, lại đưa tay vỗ ót một cái, giật mình nói: "Ta hiểu rồi! Vừa rồi lúc giao thủ, cây gậy của ta bị Mặc tiên sinh cướp đi, về sau lại cho trả lại!"
"Mặc tiên sinh đúng là người tốt!" Thạch Kiên cảm khái một tiếng.
Trên đài quan chiến, Vân Sơn chân nhân của Nam Nhạc tông xạm mặt lại, che mặt thở dài.
...
Ở khu vực Mộc, cỏ cây phong phú, cành lá rậm rạp.
Cổ thụ, bụi cây, dây leo, thảo nguyên, một mảnh liên tiếp một mảnh, màu xanh biếc dạt dào, sinh cơ bừng bừng.
Đương nhiên, ở nơi nhìn như bừng bừng sinh cơ này cũng ẩn giấu vô tận sát cơ!
Trong rừng gần như là công viên của Linh Yêu, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ táng thân ở đây!
Một số tu sĩ vừa mới phát hiện ra tung tích của Tô Tử Mặc, còn chưa kịp xuất thủ, Tô Tử Mặc đã tiến vào trong rừng rồi.
Đám người rơi vào đường cùng, đành phải đuổi sát theo.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trong tầm mắt đông đảo tu sĩ bên ngoài Ngũ Hành Tán, không ngừng có tu sĩ bị dẫn vào sâu trong rừng, nhưng lại không thể đi ra.
Những tu sĩ này vừa mới đuổi theo một lúc đã mất đi tung tích của Tô Tử Mặc.
Đợi tới khi mấy người tỉnh táo lại, phát hiện đã lọt vào trong vòng vây của Linh Yêu!
" Tô Tử Mặc này là khỉ sao, chợt tới chợt lui, chỉ không chú ý một chút đã không tìm được."
Trên đài quan chiến, một số Kim Đan chân nhân nhìn đệ tử nhà mình bị đùa bỡn xoay quanh thì vô cùng không cam lòng.
Nghe được câu này, Huyền Dịch lại cười thầm.
Lúc trước khi vừa bái nhập Phiêu Miểu phong, thân thủ kia của Tô Tử Mặc, thật đúng là không kém khỉ bao nhiêu, leo trên vách núi cao chót vót như giẫm trên đất bằng.
Chu thiên tử nhẹ chau lông mày.
Ông ta phát hiện, bản thân ông ta lại không nhìn thấu Tô Tử Mặc.
Một thư sinh đến từ một trấn nhỏ xa xôi thuộc các nước chư hầu, lấy đâu ra cả một thân bản lĩnh như thế?
Trong khu vực Mộc, Tô Tử Mặc gần như không tốn quá nhiều thời gian đã đuổi tới biên giới khu vực Mộc, lập tức nhảy vào trong sát trận cấp bốn.
Vẫn cẩn thận từng li từng tí, như giẫm trên băng mỏng, từng bước một đi về phía khu vực Kim.
Đến lúc này, đám người bên ngoài mới ý thức được, Tô Tử Mặc này thực sự có thể vượt ngang hai khu vực lớn, hai tòa sát trận, xâm nhập vào trong khu vực Kim!
Nhưng muốn chém giết Phong Hạo Vũ, chuyện này có thể sao?
Không ít tu sĩ vừa rồi đã nhìn thoáng qua cảnh tượng Phong Hạo Vũ chém giết, thật sự là hoàn toàn nghiền ép!
Đả thông năm linh mạch, lại biết tam đại bí thuật của Phiêu Miểu phong, hơn nữa Phong Hạo Vũ giống như còn biết một số bí thuật đặc biệt, thần bí quỷ dị.
Rất nhiều thủ đoạn này đều thể hiện ra sự khủng bố của Phong Hạo Vũ, hắn hoàn toàn nghiền ép các tu sĩ khác!
Một người như vậy, đừng nói là chém giết hắn.
Nếu muốn đánh bại hắn, với thực lực mà Tô Tử Mặc lộ ra, chỉ sợ đều khó như lên trời.
Minh Trạch Chân Quân trầm ngâm nói: "Cận thân, nếu như Tô Tử Mặc có thể tới gần Phong Hạo Vũ, có lẽ có hi vọng thắng."
"Quá khó khăn."
Chu thiên tử lắc đầu nói: "Phong Hạo Vũ có Phiêu Miểu Chi Dực, dù là tốc độ hay tính linh hoạt, đều hơn ngự kiếm phi hành, Tô Tử Mặc căn bản không có biện pháp cận thân."
Dừng một chút, Chu thiên tử lại nói: "Hơn nữa dù Tô Tử Mặc thực sự có thể cận thân, tối đa chỉ đánh bại Phong Hạo Vũ, làm sao có thể chém giết được hắn chứ."
Minh Trạch Chân Quân cũng nhẹ gật đầu.
Hơn nữa cho dù Phong Hạo Vũ không địch lại, trong tay hắn cũng có ngọc phù, nếu như gặp tình thế không đúng, tùy thời đều có thể bóp nát rời đi.
Trong khu vực Kim, tu sĩ còn dư lại đã không nhiều.
Trừ Phong Hạo Vũ, còn một tu sĩ ngũ mạch khác chính là Hạ Giang của Chân Hỏa môn!
Mà hai người kia đều là kẻ thù sống chết của Tô Tử Mặc!
Dù Tô Tử Mặc có thể xâm nhập vào khu vực Kim, muốn chém giết Phong Hạo Vũ trong tình cảnh này, căn bản chính là chuyện không có khả năng hoàn thành.
"Cố di, người đoán một chút xem, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào" Cơ yêu tinh nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Cố Tích nhìn lướt qua Huyết Nha Vương cách đó không xa, lắc đầu nói: " Kết quả bên trong không quan trọng, đã đắc tội người bên trong Huyết Nha cung kia, Tô Tử Mặc khó thoát tai kiếp!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất