Chương 328: Trận chiến cuối cùng
Hỗn chiến chém giết trong năm khu vực đều đã dần dần chuẩn bị kết thúc.
Mỗi khu vực có hơn một ngàn vị tu sĩ, bây giờ đã không còn đủ trăm người, mà những tu sĩ còn dư lại này, đều là những kẻ có thủ đoạn nhiều nhất, thực lực mạnh nhất trong từng khu vực.
Ở biên giới khu vực Kim, một màn ánh sáng lớn lộng lẫy dựng thẳng, nối liền đất trời, ở gần nơi này không có người nào, ngay cả Linh Yêu cũng sẽ không đến bên này.
Đột nhiên!
Một bóng người xuyên qua màn sáng, chậm rãi đi ra, thanh sam trên người gần như đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, hai đầu lông mày khó nén vẻ mỏi mệt.
Sau khi vượt qua sát trận, thanh sam tu sĩ nhắm hai mắt lại, cảm thụ sự yên tĩnh cùng an lành đã lâu chưa có, thở ra một hơi thật dài, hưởng thụ cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hồi lâu sau, thanh sam tu sĩ mở hai mắt ra, ánh mắt thâm thúy, nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói: "Ta tới rồi!"
...
Ở trong Ngũ Hành Tán, muốn dựa vào ẩn núp để chống đến cuối cùng, căn bản không có khả năng.
Ở mỗi khu vực trong Ngũ Hành Tán, đều có vô số phi cầm tẩu thú, người bên ngoài muốn trốn ở một nơi hơi lâu một chút, tất nhiên sẽ bị Linh Yêu truy sát, từ đó sinh ra chiến đấu, tự nhiên sẽ bị bại lộ tung tích.
Dù có may mắn có thể trốn qua hỗn chiến lúc ban đầu, nhưng đợi tới khi bên trong khu vực chỉ còn lại năm mươi người thì dù người ở chỗ nào, đều sẽ bị truyền tống đến trung tâm của khi vực để tiến hành chém giết.
Đây là chiến đấu sau cùng, cuối cùng phải xem thực lực của người nào mạnh hơn.
Ở trung tâm khu vực Kim.
Năm mươi đạo quang mang loé lên, lần lượt từng bóng người lăng không hiện thân ở nơi đây, trên thân đa số người đều nhuốm máu, còn có một số người cũng đã bị thương nhẹ.
Chỉ có mấy người là quần áo còn sạch sẽ, khí định thần nhàn.
Ở trong đó, có một 'Thi thể' cũng bị truyền đến đây, nằm ở trên đất không nhúc nhích, thân thể to mập, trên mặt be bét máu thịt, đã không còn thấy rõ dung mạo, trên cổ có một vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Trên thực tế, nếu thật sự là một thi thể thì người này không thể nào bị truyền tống tới đây được.
Nhưng bây giờ, năm mươi vị tu sĩ đột nhiên bị truyền tống tới cùng một chỗ, cả đám đều trở nên cực kỳ khẩn trương, giống như lâm đại địch, tất cả vội vàng lùi về phía sau kéo dài khoảng cách, căn bản không có người nào chú ý đến thi thể nằm trên đất.
Trong tay trái Hạ Giang của Chân Hỏa môn nâng một tôn tiểu đỉnh, đầu ngón tay tay phải nắm một thanh phi kiếm, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn tới một người, đột nhiên ngưng lại, sát cơ đại thịnh!
Phong Hạo Vũ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu căng, tùy ý nhìn một chút, sau đó đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười.
Sự chú ý của đám tu sĩ còn lại vốn đang đặt trên thân hai người Phong Hạo Vũ cùng Hạ Giang đều là Trúc Cơ ngũ mạch.
Mà bây giờ, đám người thấy vẻ mặt hai người khác thường, không khỏi theo ánh mắt hai người nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thanh sam tu sĩ đứng đấy, thần sắc bình tĩnh, mi thanh mục tú, giống như một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt.
"Tô Tử Mặc!"
"Mặc tiên sinh!"
Trong đám người truyền đến từng tiếng kinh hô.
Trên gương mặt của cỗ thi thể máu me be bét nằm dưới mặt đất kia, đột nhiên bỗng nhúc nhích.
"Tô Tử Mặc, không ngờ ngươi lại có thể kiên trì đến bây giờ, thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn." Phong Hạo Vũ nở nụ cười, vỗ tay.
Khi Tô Tử Mặc xuất hiện, thế cục trên sân đột nhiên xảy ra biến hóa vi diệu.
Trong lòng không ít tu sĩ, cũng bắt đầu chú ý tới Tô Tử Mặc.
Linh khí Hoàn mỹ thật sự có lực hấp dẫn quá lớn đối với mọi người!
Nếu như có thể cướp được túi trữ vật của Tô Tử Mặc đến tay, rồi trực tiếp bóp nát ngọc phù để rời đi nơi đây, cho dù mất đi tư cách chiến đấu Linh bảng, cũng chưa chắc đã thua thiệt!
"Tô Tử Mặc, ngươi giết đệ đệ ta, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!" Giọng nói Hạ Giang lạnh lẽo thấu xương, mang theo vô tận oán hận.
Tu sĩ xung quanh đồng thời tế ra phi kiếm, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, trong mắt lóe ra vẻ tham lam.
Phong Hạo Vũ vẫn ung dung nhìn cục diện này, hai vai run rẩy, nhẹ nhõm nói ra: "Xem ra, đã không cần ta xuất thủ, Tô Tử Mặc, bây giờ ngươi là mục tiêu công kích của tất cả mọi người, căn bản không có kẻ nào giúp ngươi."
Phong Hạo Vũ vừa dứt lời, thi thể nằm trên mặt đất kia đột nhiên nhảy dựng lên.
Thân thể mập mạp lại vô cùng linh hoạt, hắn lăn một vòng trên mặt đất, lẻn đến trước người một vị tu sĩ, duỗi bàn tay béo mập ra, trực tiếp bóp nát ngọc phù treo bên hông tu sĩ này.
Vẻ mặt người này mờ mịt, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một màn sáng truyền tống ra Ngũ Hành Tán.
'Thi thể' cầm tay áo, lau qua loa vết máu trên mặt, xoa đi vết máu ngụy trang trên cổ, cuối cùng để lộ ra một gương mặt đầy thịt ục ục, chính là nhóc mập mạp của Phiêu Miểu phong.
Nhóc mập mạp chỉ vào Phong Hạo Vũ, chửi ầm lên: "Tên phản đồ như ngươi thả rắm chó gì đấy, Bàn gia ta không phải người à!"
Nhóc mập mạp chạy đến bên người Tô Tử Mặc, thấp giọng nói: "Đại ca, đừng hoảng hốt, có ta giúp huynh! Cùng lắm thì chúng ta cùng bóp nát ngọc phù rời đi!"
Trên thực tế, nếu như không lo lắng Tô Tử Mặc một mình chiến đấu, nhóc mập mạp cứ giả chết như thế, dùng biện pháp đục nước béo cò thì kéo đến thời điểm cuối cùng cũng không thành vấn đề.
Cách này không phải chỉ có mỗi nhóc mập mạp nghĩ đến.
Nhưng chỉ có hắn là có da mặt dày nhất.
Bên ngoài có hơn mười vạn tên tu sĩ, còn có Kim Đan chân nhân các tông môn đang xem, có tu sĩ nào lại muốn biến bản thân thành dáng vẻ này, muốn giả chết để lừa dối quá quan chứ?
Tô Tử Mặc vỗ vỗ đầu vai của nhóc mập mạp, ra hiệu hắn yên tâm, mới quay đầu, lạnh lùng nói ra: "Phong Hạo Vũ, không cần nói nhảm, nạp mạng đi!"
Vừa dứt lời, Tô Tử Mặc đã đi về phía Phong Hạo Vũ, tốc độ không nhanh không chậm.
"Mau!"
Một tu sĩ đứng phía trước hai mắt tỏa sáng, đột nhiên ra tay, một tay khống chế phi kiếm đâm thẳng tới mi tâm Tô Tử Mặc, một tay khác bóp Linh quyết.
Tô Tử Mặc thi triển thân pháp Thần Câu Quá Khích, đột nhiên gia tốc, lưu lại giữa không trung một chuỗi tàn ảnh, hiểm lại càng hiểm né được phi kiếm đang đâm tới này, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người này.
Người này chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên một cái, một nắm đấm lớn chừng cái đấu đã nặng nề đập lên trên đầu của hắn.
Sau một khắc, trong đầu người này truyền đến một cơn đau, tiếp đó người này đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong lòng mọi người đều kinh hãi.
Hai bên chỉ mới dùng tới một chiêu thế mà một Trúc Cơ tứ mạch đã phơi thây tại chỗ, ngay cả linh thuật cũng chưa kịp ngưng tụ ra.
Trước đó nghe nói Tô Tử Mặc có năng lực cận chiến rất cường đại, không ngờ lại mạnh đến mức này!
Đám người lập tức giải tán, vội vàng kéo dài khoảng cách cùng Tô Tử Mặc.
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng như đuốc, vẫn luôn nhìn chằm chằm Phong Hạo Vũ, sát ý càng ngày càng mạnh, toàn thân tản ra khí tức lạnh lẽo, giống như một hung thú đi ra từ trong núi thây biển máu!
Hô!
Phía sau lưng Phong Hạo Vũ đột nhiên xuất hiện một đôi cánh chim bằng linh quang, cả người đã bay lên không, cười như không cười nhìn Tô Tử Mặc, trong mắt đều là vẻ đùa cợt.
Một bên khác, Hạ Giang của Chân Hỏa môn quát khẽ một tiếng, linh lực ngũ mạch bộc phát, phi kiếm trong lòng bàn tay run rẩy, thân kiếm lóe ra ba đạo linh quang, đúng là một thanh phi kiếm thượng phẩm.
"Đi!"
Hạ Giang đứng ở phía xa, chỉ về phía trước.
Trên thân kiếm dường như có một tầng hỏa diễm đang thiêu đốt xẹt qua hư không, ngay cả không khí cũng bị thiêu cháy, phát ra tiếng nổ lộp độp.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ít nhất có hơn mười thanh phi kiếm cùng bắn đến, kiếm khí mạnh mẽ sắc bén bức người, mục tiêu chính là Tô Tử Mặc!
Nhóc mập mạp ngây ra tại chỗ, nhìn thấy tình cảnh như vậy, chỉ thấy choáng váng, cả người phát lạnh.
"Đại ca, nhanh bóp nát ngọc phù đi!" Nhóc mập mạp nổi giận gầm lên một tiếng.
Thế công dày đặc mạnh mẽ như vậy, chỉ có bóp nát ngọc phù mới có thể sống sót!