Chương 352: Bán Thiên Tiên Linh khí
Vừa mới xông vào động phủ, một khí tức cổ kính xa xưa đã cuốn tới, xuất hiện trong tầm mắt, là năm thông đạo rộng lớn u ám, thông tới chỗ sâu.
Tu sĩ tiến vào trong động phủ đều dừng lại một chút, thần sắc do dự.
Năm thông đạo nhìn giống nhau như đúc, rốt cuộc ở cuối thông đạo có Khai Mạch đan hoặc là trọng bảo gì thì không ai biết, chỉ có thể dựa vào vận may.
Nhưng nếu chọn sai đường, thì rất có thể sẽ tay không mà về!
Cơ hội chỉ có một lần!
Không ít tu sĩ thoáng chần chờ, tự mình lựa chọn một thông đạo trong đó rồi vọt vào.
Tu sĩ của vương triều Đại U xông vào, bộ pháp chỉnh tề, kỷ luật nghiêm minh, vừa nhìn đã thấy chính là đội quân được huấn luyện.
"Chia thành năm đội, mỗi đội tiến vào một thông đạo, nếu không phát hiện được gì thì lập tức trở về nơi này!" Hoàng tử Đại U lên tiếng.
"Tuân mệnh!"
Tu sĩ vương triều Đại U cao giọng đáp lại.
Đám người Cơ Dao Tuyết theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc, trong lúc vô tình, đám người sớm đã coi Tô Tử Mặc là thống lĩnh.
Biện pháp ổn thỏa nhất, đương nhiên cũng nên làm như vương triều Đại U chia ra để tìm kiếm, làm như vậy thì tỷ lệ có thể tìm tới bảo vật cũng sẽ tăng lên.
Nhưng đám người bọn hắn tổng cộng chỉ có mười một người, một khi tách ra, lực lượng nhất định sẽ phân tán, trong hoàn cảnh hỗn loạn này, rất dễ dàng bị tập sát.
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia quyết đoán, trầm giọng nói: "Chia ra hành động, chính ta đi thông đạo thứ hai bên tay trái, mười người các ngươi cùng nhau, lựa chọn một thông đạo đi."
Cho dù là một thân một mình, Tô Tử Mặc cũng có tự tin có thể toàn thân trở ra.
Mà trong mười người Cơ Dao Tuyết, đại đa số đều là Trúc Cơ năm mạch, Kỷ Thành Thiên là Trúc Cơ sáu mạch, hơn nữa còn có Dạ Linh bảo vệ, dù có gặp phải nguy hiểm cũng có sức tự vệ.
Tô Tiểu Ngưng nhắm mắt cảm thụ một chút, đột nhiên nói: "Chúng ta đi vào con đường thứ tư bên tay trái đi."
Trên đoạn đường đi tới này, Tô Tiểu Ngưng nói chuyện rất ít, cũng hiếm khi đưa ra đề nghị, bây giờ lại đột nhiên lên tiếng như thế nên đám người đều hơi kinh ngạc.
Cơ Dao Tuyết trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Vậy nghe tiểu Ngưng, nàng là Luyện Đan Sư duy nhất trong đám người chúng ta."
Quyết định xong, Cơ Dao Tuyết nhìn về phía Tô Tử Mặc, vẻ mặt lo lắng, nói khẽ: "Tử Mặc, ngươi phải cẩn thận."
"Yên tâm, ta xem xét xong thông đạo này sẽ lập tức đi tìm các ngươi."
Tô Tử Mặc nói xong, vỗ vỗ đầu Dạ Linh, thân hình lấp lóe, nhanh chóng vọt vào con đường thứ hai bên tay trái.
Mấy người Cơ Dao Tuyết cũng nhanh chóng khởi hành, phóng tới con đường thứ tư.
Trong nháy mắt, trong đại sảnh động phủ đã không có một ai, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Mặc dù toà động phủ này có năm cái thông đạo, nhưng tu sĩ xâm nhập vào động phủ càng ngày càng nhiều, mỗi đầu thông đạo đều có tầm hơn hai trăm tu sĩ!
Tô Tử Mặc ngưng tụ ra Phiêu Miểu Chi Dực, toàn lực bộc phát, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã vượt qua một đám tu sĩ.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Phía trước truyền đến tiếng va chạm ầm ầm.
Tô Tử Mặc đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở cuối thông đạo có một gian thạch thất, tu sĩ đến trước đang hợp lực công kích để phá cuẳ vào thạch thất.
Chỉ là cửa đá này cực kỳ nặng nề, mặt ngoài lóe ra kim loại sáng bóng, cho dù đã trôi qua vô tận năm tháng nhưng nó vẫn không có mục nát, rắn chắc không phá vỡ nổi.
Cửa đá bị rất nhiều linh thuật, Linh khí va chạm, không ngừng rung động, vô số bụi bặm tuôn rơi nhưg cửa đá vẫn đứng vững không ngã.
Rầm rầm!
Ầm ầm!
Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh đầu của đám tu sĩ, truyền đến tiếng sóng triều, thình thoảng còn đan xen tiếng sấm sét cực kỳ doạ người.
Ngay sau đó, một bóng người lướt qua đỉnh đầu đám người, nặng nề đụng vào trên cửa đá!
"Ầm!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Dưới vô số ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, cánh cửa đá vừa dầy vừa nặng kia lại bị bóng người này đâm đến mức chia năm xẻ bảy, đổ sụp tại chỗ, hóa thành một đống đá vụn!
Hí!
Đông đảo tu sĩ cùng hít một hơi khí lạnh.
Đây mà là người ư?
Tô Tử Mặc đụng nát cửa đá xong, hắn không chút do dự lập tức xông vào thạch thất.
Đây là một gian Linh khí thất!
Trong thạch thất cực kỳ rộng rãi, trên đỉnh thạch thất có một khe hở lớn bằng cánh tay, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy bóng đêm dần dần ảm đạm bên ngoài.
Trong thạch thất có bày rất nhiều Linh khí, đa số là phi kiếm, còn có rất nhiều phòng ngự linh khí như áo giáp, tấm chắn, phần lớn đều trưng bày rời rạc trên giá đá.
Liếc nhìn một lần đã thấy có tới mấy trăm kiện!
Đông đảo tu sĩ xông tới, trông thấy những Linh kh này, hai mắt lập tức toát ra vẻ tham lam.
"Đoạt!"
Gần như không chút chần chờ, đông đảo tu sĩ thi nhau xuất thủ, xông lên tranh đoạt Linh khí trên giá đá.
"Ba kiện Linh khí thượng phẩm!"
"Ha ha ha, chuôi này lại là phi kiếm cực phẩm, trời cũng giúp ta!"
Tô Tử Mặ không hề sốt ruột, ánh mắt tỉnh táo đảo qua từng Linh khí trên giá đá.
Thật ra lực hấp dẫn của Linh khí đối với Tô Tử Mặc đã không phải quá lớn.
Trừ phi là Linh khí hoàn mỹ, hoặc là Tiên Thiên Linh Khí trong truyền thuyết.
Nhưng ở trong động phủ ở khu vực biên giới thượng cổ chiến trường này, xác suất có thể gặp được Tiên Thiên Linh Khí vốn cực kỳ bé nhỏ.
Tô Tử Mặc chỉ đang tìm kiếm xem có Linh khí hoàn mỹ không.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào một cây đại cung toàn thân đen nhánh.
Cây cung này đặt trong một góc, nhìn rất bình thường, không thu hút chút nào.
Nhưng lúc này, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, trăng treo lên ngọn liễu, ánh trăng trong trẻo nhu hòa vừa vặn xuyên qua khe hở trên đỉnh thạch thất, chiếu lên thân chiếc cung lớn này.
Một ánh trăng dọc theo thân cung trượt xuống, phía trên đại cung này lại không có lấy một chút bụi bặm!
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng lên.
Bạch!
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, nhanh chóng chạy về phía góc này chạy, cầm lấy cây cung lớn này trong tay, rót linh lực vào.
Băng!
Dây cung run rẩy, phát ra một tiếng rung động, chấn động tâm hồn người nghe.
Trên đại cung lại lóe ra năm đạo linh quang!
Năm đạo Linh Văn, Linh khí hoàn mỹ!
Trong lòng Tô Tử Mặc mừng rỡ.
Ở trong thân cung, khắc ba chữ nhỏ.
Yểm Nguyệt cung.
Ngay sau đó, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, khẽ di một tiếng.
Đằng sau ba cái chữ nhỏ, vẫn còn có một đạo Linh Văn nhàn nhạt, tản ra hào quang nhỏ yếu, chỉ là bị năm đạo linh văn che lấp lại nên rất khó phát giác.
"Đây là..."
Tiên Thiên Linh Văn!
Tô Tử Mặc chấn động.
Hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao đỉnh thạch thất lại xuất hiện một vết nứt như thế.
Dựa theo hướng đi của kẽ hở này, đúng là quỹ tích vận hành của mặt trăng, mỗi đêm, ánh trăng sẽ thời thời khắc khắc chiếu lên trên chiếc cung lớn này, thai nghén tưới nhuần!
Ở trong thượng cổ chiến trường, trong hoàn cảnh linh khí nồng đậm như thế, chủ nhân động phủ có hành động như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân.
Hắn muốn lợi dụng ánh trăng và linh khí thượng cổ, để tạo ra một kiện Tiên Thiên Linh Khí!
Chỉ tiếc, đạo Tiên Thiên Linh Văn này còn chưa chân chính thành hình, chỉ có thể coi là dưỡng ra một nửa.
Chiếc Yểm Nguyệt cung này, chỉ có thể coi là Bán Tiên Thiên Linh Khí.
Đúng lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc nổi lên báo động, cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng bắn tới.
Trong thạch thất, giống như đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Yểm Nguyệt cung lóe ra năm đạo linh quang, đã hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của rất nhiều tu sĩ, thu hút sự chú ý của mọi người!
Linh khí hoàn mỹ!
Ngay cả Kim Đan chân nhân đều có thể huyết chiến vì trọng bảo!
Không có người nào nói chuyện, hô hấp của đám người dần dần nặng nề...