Chương 353: Uy lực của Yểm Nguyệt
"Giết!"
Rốt cục có tu sĩ không nhịn được nữa, xông lên ra tay trước, tay bấm Linh quyết, chỉ về phía Tô Tử Mặc.
Hô!
Một quả cầu ánh sáng nóng rực đập vào mặt.
Tranh tranh tranh!
Tiếng kiếm reo nổi lên bốn phía, vô số linh quang thoáng hiện, chỉ một thoáng, khắp nơi trong thạch thất đều là kiếm khí, mục tiêu chỉ có một người —— Tô Tử Mặc!
Đám tu sĩ này đến từ các khu vực khác nhau, tông môn khác nhau, nhưng trong thời khắc này, bọn hắn lại ngầm hiểu với nhau, biết liên hợp lại cùng nhau.
Đám người nghĩ với thế công dày đặc như vậy thì dù có là Trúc Cơ sáu mạch cũng nhất định phải chết không!
Quả cầu lửa nóng rực kia nhanh như tên bắn bay vụt qua, không khí giữa không trung đều bốc cháy lên, phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Ầm!
Tô Tử Mặc đột nhiên xòe bàn tay ra, trên cánh tay quấn quanh từng đạo lôi quang, đánh ra một chưởng khiến quả cầu lửa kia vỡ tung.
Bàn tay hắn vẫn lành lặn không có thương tích gì!
Loại cấp bậc linh thuật này căn bản không uy hiếp được Tô Tử Mặc, nếu do Trúc Cơ bảy mạch đánh ra còn có khả năng.
Thấy cảnh này, con ngươi của đám tu sĩ đều co rụt vào.
Ngay sau đó, trước mắt đám người lại hoa lên.
Bóng dáng của Tô Tử Mặc đã biến mất tại chỗ.
Ầm ầm ầm!
Trong đám người lập tức xuất hiện một con đường máu, từng bóng người bị một luồng lực mạnh mẽ đánh bay, sương máu bốc lên quanh quẩn trong thạch thất.
Có người ngã trên vách đá, đầu rơi máu chảy, gân cốt đứt đoạn.
Có kẻ còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị đụng mạnh đến mức chia năm xẻ bảy, vẫn lạc tại chỗ!
Quá nhanh!
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã xông vào trong đám người.
Trong không gian như thạch thất này, Tô Tử Mặc có thể phát huy năng lực cận chiến đến cực hạn!
Bên trái có một tu sĩ của vương triều Đại U đang cầm đao chém tới, Tô Tử Mặc thoáng dịch bước chân, một bước xông lên, tay đánh mạnh ra một quyền trúng vào chính giữa ngực của người này.
Răng rắc!
Lồng ngực người này lõm xuống thật sâu, tiếng nứt xương rợn người truyền ra.
Người này bị một quyền đánh bay, ánh mắt dần dần ảm đạm, rõ ràng đã mất mạng tại chỗ!
Đột nhiên, Tô Tử Mặc nhanh chóng lui lại, toàn thân dồn lực vào phần lưng rồi bỗng nhiên bộc phát, khẽ dựa gần vào.
Sau lưng có một tên tu sĩ bị đánh bay, thân hình còn ở giữa không trung đã hóa thành một đám mưa máu.
Tô Tử Mặc liên tục thay đổi phương hướng, cả người lướt ngang hơn một trượng, cong gối đánh thẳng, liên tục chà đạp, giẫm một tên tu sĩ thành hai đoạn!
Thiếp Sơn Kháo, Huyết Viên Quải Ấn, Thần Câu Phân Thây, tất cả đều là sát chiêu trong bí điển Đại Hoang Yêu Vương, chiêu chiêu thấy máu, chiêu chiêu mất mạng!
Những chiêu thức này hoàn toàn được tôi luyện ra tinh hoa từ những trận đấu sinh tử, được máu tươi tẩy lễ, có thể phát huy lực lượng của các loại Yêu Vương đến cực hạn.
Tô Tử Mặc ở trong đám người lướt ngang bổ dọc, hắn đến chỗ nào thì chỗ đó người ngã ngựa đổ, không có người nào có thể địch lại, khí thế ngập trời!
Đột nhiên!
Trong chiến trường vô cùng hỗn loạn này, trong lòng Tô Tử Mặc lóe lên báo động.
Một tiếng vang nhỏ đến mức không thể nghe rõ từ phía sau đầu đâm tới, nếu không phải Tô Tử Mặc đã đả thông huyệt khiếu ở hai lỗ tai thì lần này hắn căn bản không nghe được.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Tử Mặc mở ra Phiêu Miểu Chi Dực, đằng không bay lên, toàn bộ thân hình cuộn lại thành một đoàn.
Hưu hưu hưu!
Một tia sáng màu lam lướt qua dưới chân của Tô Tử Mặc, tản ra mùi hôi thối khiến người ta nôn mửa.
Đây là một chùm cương châm nhỏ như lông trâu!
"Ồ, có độc!"
Tô Tử Mặc nheo mắt lại.
Nếu là độc bình thường, Tô Tử Mặc căn bản không hề sợ hãi.
Cho dù lúc trước bị máu độc của Huyết Ngô Công Vương nhiễm phải, linh giác của hắn cũng không hề cảnh báo.
Nhưng bây giờ, đối mặt với một chùm độc châm này, linh giác lại cảnh báo hắn, hoặc là độc tính trên độc châm này cực mạnh, ngay cả huyết mạch của hắn cũng không chịu nổi.
Hoặc là độc châm này có chút đặc biệt!
Tô Tử Mặc suy nghĩ chưa xong, một chùm độc châm đã bắn vào trong đám người, mấy tên tu sĩ không né kịp, bị độc châm đâm trúng.
Mấy tu sĩ này biến sắc, ấn đường trong nháy mắt biến thành màu đen, còn chưa đi được mấy bước đã ngã ngược trên mặt đất, cả người đã đen như mực, hoàn toàn là trúng độc bỏ mình!
Toàn bộ quá trình không quá ba nhịp hô hấp!
"Độc này thật là mạnh!"
Tô Tử Mặc quét mắt qua, hắn không tìm được người phóng độc châm trong đám người, không khỏi âm thầm nhíu mày.
"Hoặc Cảm!"
Tô Tử Mặc đột nhiên nhô tay ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một quả cầu sấm sét, lóe ra lôi quang hừng hực rồi đột nhiên nổ tung trước mắt đám người.
Tiếng sấm cuồn cuộn, quanh quẩn ở trong thạch thất, tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Lôi thuật trong Thái Hư Lôi Quyết, có thể dựa vào lực Lôi Điện để bộc phát trong nháy mắt, che đậy ngũ giác của tu sĩ.
Tô Tử Mặc lo lắng an nguy của đám người Cơ Dao Tuyết, không có ý định dây dưa với đám tu sĩ trong thạch thất, huống chi, trong bóng tối còn có một tu sĩ như độc xà đang ẩn núp.
Dựa vào Hoặc Cảm, cả người Tô Tử Mặc lấp lóe, xông ra khỏi thạch thất, nhanh chóng chạy ngược lại thông đạo.
"Đuổi theo!"
"Hắn có Linh khí hoàn mỹ, không thể để hắn chạy đi như vậy!"
Đông đảo tu sĩ dần thích ứng được với Hoặc Cảm, thấy Tô Tử Mặc chạy thì vội hô hào, khống chế phi kiếm, bay dọc theo thông đạo để đuổi theo.
Trong đám người, một nam tử gầy gò cực kỳ bình thường nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc, trong mắt lóe lên hàn quang, bắt đầu chay theo sau lưng đám người để đuổi theo.
Trong thông đạo, không ngừng có phi kiếm, linh thuật bắn tới.
Tô Tử Mặc thấy vô cùng phiền phức, đột nhiên nghĩ tới bán Tiên Thiên Linh Khí vừa mới lấy được, hắn lập tức lấy Yểm Nguyệt cung từ trong túi trữ vật ra.
Cài tên, kéo dây cung, thân cung như trăng tròn!
Tất cả động tác một mạch mà thành, năm đạo Linh Văn trên Yểm Nguyệt cung lóe lên, giống như một vòng trăng tròn.
Sưu!
Ba mũi tên cùng bắn ra, lại chỉ phát ra một tiếng xé gió.
Một tu sĩ đuổi ở phía trước là Trúc Cơ sáu mạch, nhìn thấy Tô Tử Mặc giương cung cài tên, hắn cũng kịp chuẩn bị, lập tức bóp nát phù lục hộ thân.
Phốc!
Một tiếng vang giòn.
Phù lục pộ thân vừa mới ngưng tụ ra một lồng sáng đã bị một mũi tên đâm thủng, đầu của người nọ cũng bị mũi tên xuyên thấu, nổ tung tại chỗ.
Tu sĩ sau lưng người này không kịp đề phòng, cũng bị dư lực chưa hết trên mũi tên đâm trúng, ngã nhào từ giữa không trung.
Một tu sĩ của vương triều Đại U ỷ vào việc trên người khoác áo giáp, tốc độ không giảm, điên cuồng rót linh lực vào, trên khải giáp lóe ra ba đạo linh quang.
Đúng là một kiện linh khí thượng phẩm phòng ngự!
Phốc!
Một mũi tên phá không, trong nháy mắt đâm xuyên áo giáp của người này.
Hộ tâm kính nơi ngực người này vỡ vụn, lồng ngực bị bắn ra một lỗ máu lớn bằng miệng chén, máu tươi phun ra ngoài.
Người này lại chạy về phía trước thêm mấy bước rồi mới nặng nề ngã trên mặt đất, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc âm thầm tặc lưỡi.
Cây Yểm Nguyệt cung này có uy lực kinh người, thậm chí có thể dễ dàng phá vỡ Linh khí thượng phẩm phòng ngự, uy lực sát phạt còn mạnh hơn cả Huyết Thối đao, không hổ là bán Tiên Thiên Linh Khí!
Ba mũi tên đã giết năm vị tu sĩ, trong đó còn có một Trúc Cơ sáu mạch!
Đám tu sĩ vốn còn đuổi sát không buông lập tức giảm dần tốc độ, không kẻ nào muốn chạy lên trước.
Ở bên trong thông đạo này, lỡ may thanh sam tu sĩ phía trước kia quay đầu lại bắn mấy mũi tên, bọn hắn lại tụ chung một chỗ, có muốn tránh cũng không tránh thoát, như thế thì quá tuyệt vọng.
Cứ lằng nhằng một lúc như thế, bóng dáng của Tô Tử Mặc đã chạy càng ngày càng xa.
Một lần nữa trở lại trong đại điện động phủ, Tô Tử Mặc đưa mắt xem xét, không thấy đám người Cơ Dao Tuyết, ngược lại nhìn thấy không ít tu sĩ từ những thông đạo khác đi ra, hcùng phóng về phía thông đạo thứ tư bên tay trái kia.
Thông đạo này chính là đường lúc trước đám người Cơ Dao Tuyết lựa chọn.
"Nghe nói bên này là linh đan thất, có Khai Mạch đan xuất thế!"
"Nhanh đi, chậm thì không kịp đâu!"
Nghe mấy tên tu sĩ này nghị luận, trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
"Rống!"
Đúng lúc này, trong chỗ sâu thông đạo truyền đến một tiếng rống kinh khủng, giống như một bị thần đến từ chốn U Minh đang gào thét, làm cho tâm thần người nghe run rẩy.
"Là Dạ Linh!"
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình lấp lóe, vọt thẳng vào thông đạo thứ tư, chạy nhanh đến.