Chương 358: Quyết định
Trận pháp ở cửa thạch thất này vốn còn có chút huyền ảo phức tạp, nhưng trải qua hàng vạn năm, trận pháp này đã lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Tô Tử Mặc quan sát trong chốc lát, bắt đầu ra tay phá trận.
Khi sắc trời dần sáng lên, tòa cổ trận này rốt cục cũng bị phá vỡ, đám người reo hò một tiếng, theo Tô Tử Mặc đi vào thạch thất.
Thạch thất này rộng rãi hơn mấy gian thạch thất khác rất nhiều.
Trong thạch thất có một giường đá, phía trên có một bộ xương khô ngồi thẳng, trong nháy mắt khi mọi người tiến vào thạch thất, không khí lưu động, bộ xương khô nay cũng tan thành bụi phấn.
Cho dù là Kim Đan chân nhân cũng không chịu được sự ăn mòn của tháng năm, không để lại nửa điểm dấu vết.
Gian thạch thất này không giống như trận pháp thất, ngược lại giống như Tu Luyện Thất của vị Kim Đan chân nhân này, hai bên giường đá có đặt mấy giá đỡ, phía trên có đặt rất nhiều cổ tịch, thẻ tre, bí quyển, còn có cả bình ngọc đan dược.
Tô Tử Mặc tiến lên lật xem một chút, đồ vật trong thạch thất có rất nhiều loại, có một số phương pháp chế phù, còn có rất nhiều đan phương, một số bí quyển trận pháp.
"Khai Mạch đan!"
Đúng lúc này, Tô Tiểu Ngưng lại kêu lên, vừa mừng vừa sợ.
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Tô Tiểu Ngưng nắm chặt một bình ngọc, vẻ mặt có chút kích động, nói: "Nơi này còn có Khai Mạch đan!"
"A, có mấy hạt "
Đám người nhóc mập mạp vội vàng hỏi.
Tô Tiểu Ngưng chần chờ một chút, mới chậm rãi nói: "Mười ba hạt!"
"Ha ha, quá tốt rồi!"
Tư Ngọc Đường nhịn không được, cười to lên.
Nếu như chỉ có ba hạt Khai Mạch đan, căn bản không tới phiên hắn dùng, bây giờ lại có thêm mười ba hạt Khai Mạch đan, cuối cùng nhất định sẽ có thể phân cho hắn một hạt.
Quân Hạo không có biểu hiện gì, có chút cúi đầu, chỗ sâu trong đáy mắt lóe lên một tia vẻ hàn quang.
Tô Tiểu Ngưng lại nói: "Hơn nữa trong Khai Mạch đan bình ngọc này, phẩm giai cũng tốt hơn một chút, bên trong có năm hạt là thượng phẩm, đều là còn lại trung phẩm."
Mấy tu sĩ khác liếc mắt nhìn nhau, cũng đều lộ ra nụ cười.
Đây có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Tính cả ba hạt Khai Mạch đan phía trước, tổng cộng có mười sáu hạt Khai Mạch đan, phân cho đám người mỗi người một hạt vẫn còn dư.
Ý nghĩa là trong thời gian kế tiếp, đám người hoàn toàn có thể lựa chọn bế quan tu luyện, không cần mạo hiểm ra ngoài tầm bảo, đợi đến một năm sau trở về Đại Chu vương triều là đủ.
Phải biết rằng ở trong thượng cổ chiến trường, càng lịch luyện ở bên ngoài lâu thì sẽ càng dễ dàng gặp phải nguy hiểm.
Không chỉ có nguy hiểm đến từ phi cầm tẩu thú, thượng cổ sinh linh mà còn cần phòng bị người của những tông môn, thế lực khác uy hiếp.
Mà bây giờ, những chuyện này đều đã không tồn tại.
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, giống như chẳng thèm để ý đến những chuyện này.
Cơ Dao Tuyết nhìn thấy nụ cười của Tô Tử Mặc tiếu dung, nàng nhíu mày suy nghĩ.
Thời cơ dùng Khai Mạch đan cũng phải tính toán kỹ.
Nói chung, đa số tu sĩ đều sẽ mượn nhờ linh khí nồng nặc trong thượng cổ chiến trường để tu luyện, đợi đả thông linh mạch thứ sáu lại nuốt Khai Mạch đan, thử nghiệm trùng kích linh mạch thứ bảy.
Trong đoàn người Tô Tử Mặc này, bây giờ chỉ có Kỷ Thành Thiên là Trúc Cơ sáu mạch.
Nhưng Kỷ Thành Thiên cầm Khai Mạch đan trong tay, trầm ngâm hồi lâu, cũng không lập tức dùng mà lại thu vào trong túi trữ vật.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặ thầm gật đầu.
Rất rõ ràng, Kỷ Thành Thiên muốn dựa vào lực lượng của mình, thử nghiệm đả thông linh mạch thứ bảy, đợi tới thời điểm cuối cùng mới dùng Khai Mạch đan, nhìn xem có thể đả thông tám mạch hay không!
Tô Tử Mặc tự nhiên cũng sẽ không dùng.
Một măt là vì tu vi cảnh giới của hắn quá thấp, Trúc Cơ bốn mạch đã dùng Khai Mạch đan thì thật sự lãng phí của trời.
Một mặt khác là vì phẩm giai của Khai Mạch đan quá thấp.
Từ khi tu đạo đến nay, Tô Tử Mặc rất ít dùng đan dược, nếu có dùng cũng chỉ dùng phẩm giai hoàn mỹ.
Trước khi tiến vào thượng cổ chiến trường, Tô Tử Mặc đã hạ quyết tâm, chẳng những phải tìm tới Khai Mạch đan, hơn nữa phải tìm được Khai Mạch đan hoàn mỹ!
Trúc Cơ, sở dĩ được xưng là Trúc Cơ, chính là một quá trình xây dựng cơ sở tu hành.
Trúc Cơ càng hoàn mỹ, sau này con đường tu đạo sẽ càng ít có khả năng xảy ra vấn đề.
Tô Tử Mặc vốn là Tiên Yêu đồng tu, con đường này lắm gian nguy, hắn không cho phép trên con đường tu tiên của bản thân xuất hiện một chút tì vết gì!
Đám người đã một ngày một đêm không chợp mắt, lại ác chiến một trận, bây giờ ổn định lại, lập tức cảm thấy mệt mỏi vây quanh.
Nhóc mập mạp không nói hai lời, tùy tiện tìm một chỗ ngã đầu liền ngủ.
Thạch Kiên gãi gãi đầu, cũng tìm một nơi đi nghỉ.
"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, quay người rời đi.
Cơ Dao Tuyết nhìn qua bóng lưng Tô Tử Mặc, trầm ngâm một chút, đi theo.
Tô Tử Mặc rời đi động phủ, nhìn bốn phía một phen, lại đằng không mà lên, dò xét bốn phía một vòng mới trở về.
Cửa động phủ, Cơ Dao Tuyết thanh tú động lòng người đứng ở đó, nhìn Tô Tử Mặc đã trở về.
"Tử Mặc làm gì vậy?" Cơ Dao Tuyết hỏi.
Tô Tử Mặc cười nói: "Ta nhìn quanh một chút, động phủ này có địa thế hiểm trở, vị trí ở giữa sườn núi, dễ thủ khó công, bốn phía còn để lại một chút dấu vết trận văn, ta có thể chữa trị một chút, nơi đây có thể trở thành nơi thích hợp bế quan, các ngươi có thể an tâm ở lại nơi này tu luyện."
Cơ Dao Tuyết đột nhiên hỏi: "Tử Mặc, ngươi muốn đi đâu "
"A "
Tô Tử Mặc sửng sốt.
Hắn không nghĩ ngờ bản thân vô tình nói một câu, lại bị Cơ Dao Tuyết phát hiện ra dị thường.
Cơ Dao Tuyết không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc hơi trầm mặc, mới cười khổ nói: "Ta muốn đi vào chỗ sâu trong thượng cổ chiến trường nhìn xem."
"Chúng ta có đủ Khai Mạch đan, hoàn toàn có thể ở lại nơi này tu luyện, một năm sau là có thể Đại Chu, xâm nhập vào sâu trong thượng cổ chiến trường quá nguy hiểm!" Cơ Dao Tuyết nhíu nhíu mày.
"Tử Mặc, chỗ sâu trong thượng cổ chiến trường, không chỉ có phi cầm tẩu thú càng thêm hung mãnh, mà tu sĩ ngươi gặp phải cũng có thực lực cường đại hơn, thậm chí bọn hắn cũng có thể vượt cấp chém giết, còn có rất nhiều truyền nhân của các thế lực hàng đầu, siêu cấp tông môn, ngươi đi một mình..."
Cơ Dao Tuyết không nói tiếp, nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra vẻ lo lắng.
Tô Tử Mặc ra vẻ nhẹ nhõm cười nói: "Không có việc gì, mặc dù không địch lại, lấy thực lực của ta, cũng có thể chạy mà."
Liên quan tới Khai Mạch đan, một hai câu cũng không giải thích được.
Còn nói, Tô Tử Mặc có cảm giác dù không có Khai Mạch đan, hắn cũng vẫn sẽ đi vào chỗ sâu trong thượng cổ chiến trường.
Hắn vốn không phải là người đọc sách gì, trong huyết mạch hắn luôn không thích hợp với an phận, hắn muốn tiến bộ dũng mãnh mà không sợ hãi!
Hắn muốn nhanh chóng bước ra nhìn thiên hạ rộng lớn, nhìn xem những đệ tử Tiên môn, truyền nhân Phật môn, chân truyền đệ tử của thế lực tông môn hàng đầu, rốt cuộc là dạng gì.
Hoặc có lẽ là Tô Tử Mặc muốn thỏa thích đánh một trận cùng những người này!
"Vậy ta cũng đi cùng ngươi!"
Cơ Dao Tuyết nói: "Thêm một người, tóm lại có thể có thêm một phần lực lượng."
"Không được."
Tô Tử Mặc quả quyết cự tuyệt, lắc đầu nói: "Dao Tuyết, ngươi không cần thiết đi cùng ta vào sâu trong thượng cổ chiến trường để mạo hiểm. Ngươi cứ ở chỗ này tu luyện, một năm sau, ta sẽ trở về."
"Thật sao?" Cơ Dao Tuyết chu môi, bán tín bán nghi.
"Tự nhiên là thật."
Tô Tử Mặc cười một tiếng.
"Lúc nào rời đi "
"Đợi nữa mấy ngày, ta sửa lại cổ trận xung quanh toà động phủ này đã."
Dừng một chút, Tô Tử Mặc thu hồi nụ cười, thần sắc nghiêm túc, quay đầu nói ra: "Có chuyện này ta muốn nhắc nhở một câu, trong mấy người còn dư lại kia còn có một cái nội ứng!"
Cơ Dao Tuyết khẽ biến sắc, hỏi: "Là ai "
"Có thể là Quân Hạo."
Mặc kệ như thế nào, từ đầu đến cuối Quân Hạo đều chưa từng làm chuyện xấu, Tô Tử Mặc cũng không tiện vì mình hoài nghi mà ra tay chém giết hắn.
Huống chi, Quân Hạo từng là đồng môn sư huynh của Cơ Dao Tuyết cùng tiểu Ngưng, thân phận đặc thù.
Chuyện này nói cho Cơ Dao Tuyết một tiếng, để nàng có đề phòng là đủ.