Chương 372: Ác chiến trong mữa
- "Giết cho ta!"
Sài Lệ cưỡi trên lưng Hắc Vũ Sài, ánh mắt ngoan độc, lóe ra một tia tàn nhẫn, vung cánh tay hô lên, cả người đằng không bay lên, liều chết xung phong về phía Tô Tử Mặc.
"Rống!"
"Ngao!"
Trên mặt đất, Hắc Sát Lang, Hắc Vũ Sài, còn có La Hầu Hổ cùng há to miệng máu, gầm lên từng tiếng đinh tai nhức óc!
Ba Linh Yêu này đều là thượng cổ di chủng, tản ra vô tận yêu khí, thân hình cao lớn, nanh vuốt sắc bén, đều đã tu luyện tới Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.
Ba con thượng cổ di chủng chia thành ba hướng, vồ giết tới Tô Tử Mặc.
Đặc biệt là Hắc Sát Lang.
Nó tận mắt thấy chủ nhân của nó bị thanh sam tu sĩ trước mắt bắn giết, nó chỉ muốn cắn đứt yết hầu người này, xé hắn thành từng mảnh nhỏ!
Giữa không trung, Sài Lệ cầm trường đao trong tay, cùng Hồ Mãnh mang theo độc cước đồng nhân từ trên trời giáng xuống.
Hơn môt ngàn tên tu sĩ cũng đã trải xông lên, bao vây nơi đây chật như nêm cối, Tô Tử Mặc căn bản không còn đường lui!
"Giết! Giết! Giết!
Hơn một ngàn tên tu sĩ gầm lên, thi nhau xuất thủ.
Có kẻ tế ra phi kiếm, có người phóng thích linh thuật, có tên lại cầm đao chém...
Thấy cảnh này, đám người vây xem đều rối rít lắc đầu, âm thầm thở dài.
Thế công mãnh liệt thế này, cho dù là đệ tử chân truyền của các thế lực hàng đầu như Lưu Ly cung, Địa Sát giáo, chỉ sợ cũng khó mà toàn thân trở ra, huống chi Tô Tử Mặc chỉ là Trúc Cơ năm mạch, hai mắt Đường Du sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc.
Khiến nàng kinh ngạc chính là trên mặt của Tô Tử Mặc, nàng không nhìn thấy bất kỳ bối rối hay e ngại nào, trong đôi mắt sáng ngời kia giống như còn mơ hồ có chút phấn khởi!
Khóe miệng Tô Tử Mặc hơi vểnh, hiện ra một độ cong tà mị.
Cười!
"Ngươi đến rốt cuộc là hạng người gì đây? "
Đường Du khẽ nhíu mày.
Nàng thật sự không thể nào hiểu được, trong tình cảnh sống còn này, Tô Tử Mặc vẫn còn có thể cười được!
"Cáp! Cáp! Cáp!"
Tô Tử Mặc đột nhiên há miệng, ngửa mặt lên trời cười to, sâu trong yết hầu phát ra ba tiếng gián đoạn.
Sau tiếng cười này, màn mưa xung quanh thân thể hắn giống như là bị một lực lượng vô hình chấn động, bỗng nhiên lan ra bốn phía.
Hơn một ngàn tu sĩ xung quanh kia toàn thân chấn động, tiếng cười này lọt vào tai, going như có thể chấn động tới tuỷ não, khiến bọn hắn đầu váng mắt hoa!
Đám người xuất thủ thoáng dừng lại.
Nhưng đúng lúc này, hai con ngươi Tô Tử Mặc sáng rõ, thân hình lấp lóe, trước khi Sài Lệ cùng Hồ Mãnh đánh xuống, hắn đã vọt tới trước mặt ba con thượng cổ di chủng.
Trong màn mưa to, Tô Tử Mặc lưu lại liên tiếp tàn ảnh, dừng lại một lát đã bị nước mưa cọ rửa đến không còn một mảnh.
"Ba súc sinh lại cũng muốn làm tổn thương tính mệnh của ta? "
Tô Tử Mặc cười to, không thèm che giấu sự khinh thường chút nào, huyết mạch trong cơ thể bắn ra, hải triều, tiếng sấm, còn có cả tiếng hổ báo, làm cho tâm thần người ta run rẩy!
Đối mặt với ba con thượng cổ di chủng đang nhào tới, Tô Tử Mặc trở tay chém ra một đao.
Huyết mang trên thân đao lớn tăng vọt, bao phủ lấy La Hầu Hổ cùng Hắc Vũ Sài.
Tô Tử Mặc đột nhiên cất bước tiến lên, tay trái lấy quyền làm ấn, ầm ầm đánh xuống đầu của Hắc Sát Lang.
Hai mắt Hắc Sát Lang lóe ra hung quang, nó không lùi không tránh, nhe ra nanh vuốt sắc bén, chụp vào yết hầu Tô Tử Mặc!
Thân hình Hắc Sát Lang lớn hơn Tô Tử Mặc nhiều.
Xét theo lẽ thương, một quyền này của Tô Tử Mặc không kịp đánh trúng Hắc Sát Lang, thì vuốt sói đã đã cào nát yết hầu của Tô Tử Mặc trước rồi.
Trong mắt Hắc Sát Lang, lóe ra một tia hưng phấn.
Nó giống như có thể nhìn thấy tên Nhân tộc trước mắt này bị nanh vuốt của nó xé nát.
Đột nhiên!
Trên chiến trường xảy ra dị biến!
Trong nháy mắt khi Hắc Sát Lang nhào lên, gần cốt trong cơ thể Tô Tử Mặc cùng vang lên, đai gân kéo duỗi, giống như dây cung run rẩy.
Băng băng băng!
Cánh tay Tô Tử Mặc tăng vọt, đánh sau mà đến trước, nắm đấm biến thành đại ấn màu xanh đen, đập ầm ầm trên đầu Hắc Sát Lang.
Tiếng nứt xương vang lên.
Lang tộc là Linh Yêu có danh xưng là đầu đồng thiết cốt, phàm là Lang tộc, bộ phận cứng rắn nhất trên người chính là đầu!
Nhưng bây giờ, bị Tô Tử Mặc nắm đấm đập trúng, Hắc Sát Lang vốn là thượng cổ di chủng, vậy mà đầu óc vỡ toang, kêu thảm một tiếng rồi bỏ mình tại chỗ!
Nếu như nói Hắc Sát Lang là đầu đồng thiết cốt, vậy nắm đấm của Tô Tử Mặc, hoàn toàn chính là Kim Cương Lưu Ly, không nát không hỏng, chí cương chí cường!
Một quyền giết chết Hắc Sát Lang, trước mũi nhọn của Huyết Thối đao, Hắc Vũ Sài và La Hầu Hổ vội lui tránh.
Lúc này, công kích của đám tu sĩ còn lại cũng đánh tới.
Hai Trúc Cơ bảy mạch có lực uy hiếp lớn nhất tới Tô Tử Mặc là Sài Lệ cùng Hồ Mãnh, mỗi tên cầm Linh khí trong tay lần thứ hai giết tới.
Huyết chiến, hoàn toàn bộc phát!
Tranh tranh tranh!
Bàn tay Tô Tử Mặc đập lên trên túi trữ vật, tế ra mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm, trước tiên ngưng tụ ra Chúc Chiếu kiếm trận!
Lần này, Chúc Chiếu kiếm trận không phải tiến công, mà là toàn lực phòng thủ.
Hơn ngàn tu sĩ, công kích quá dầy đắc, lúc này chỉ dựa vào linh giác đã không đủ để né tránh nữa.
Đinh đinh đang đang!
Kiếm trận hình tròn to lớn xoay quanh bay múa, ngăn trở phi kiếm từ sau lưng đâm tới.
Cũng may mà Tô Tử Mặc đã tấn thăng đến Trúc Cơ năm mạch, linh lực tăng lên, nếu không rất nhiều Linh khí, linh thuật công kích đến như vậy, Chúc Chiếu kiếm trận chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ!
Bạch!
Thân hình Tô Tử Mặc linh hoạt, dưới thế công dày đặc như vậy không ngừng dịch chuyển, tránh đi thế công của Sài Lệ cùng Hồ Mãnh, trực tiếp xông vào trong đám người, liê tục vung Huyết Thối đao, trái bổ phải chặt!
Phốc! Phốc! Phốc!
Tô Tử Mặc hoàn toàn không hiểu đao pháp, nhưng huyết mạch của hắn quá cường đại, lực lượng cương mãnh lại phối hợp với Huyết Thối đao, những nơi hắn đi qua đều người ngã ngựa đổ!
Nhục thân của những tu sĩ này căn bản không chịu nổi huyết quang trên thân đao, chỉ cần bị Huyết Thối đao đụng vào, bọn hắn sẽ bị chém thành hai nửa tại chỗ, máu me đầm đìa.
Cho dù có tu sĩ dùng Linh khí trong tay để đỡ, miễn cưỡng có thể ngăn cản Huyết Thối đao, những cũng sẽ bị luồng cự lực từ lưỡi đao truyền tới mà bị đánh, thân hình còn ở giữa không trung, nội phủ đã bị chấn động đến nhão nhoẹt!
Coong! Coong!
Tô Tử Mặc vung mạnh Huyết Thối đao, lần thứ hai chính diện đối cứng cùng Sài Lệ cùng Hồ Mãnh.
Mà lần này, Tô Tử Mặc chỉ lui nửa bước, huyết mạch trong cơ thể dường như cũng đã sôi trào, hắn thét dài một tiếng, cất bước tiến lên lại chém ra hai đao.
Coong! Coong!
Linh lực của Sài Lệ cùng Hồ Mãnh trong đan điền điên cuồng vận chuyển, chống được hai đao của Tô Tử Mặc, thần sắc không thay đổi, sát ý trong mắt lại càng ngày càng mạnh.
Hô!
Ác phong đánh tới.
Hắc Vũ Sài nhân lúc Tô Tử Mặc đấu với Sài Lệ, Hồ Mãnh, nó bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén nhô ra, lặng yên không tiếng động chụp vào áo của Tô Tử Mặc.
Lần này nếu trúng xuống thì trái tim cũng có thể bị móc ra!
Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại, trở tay co lại, cánh tay vừa rồi còn mạnh mẽ cường tráng như đá trụ, bây giờ đột nhiên trở nên mềm mại không xương giống như vòi voi, xoạch một tiếng văng ra ngoài, quất thẳng vào trên đầu Hắc Vũ Sài.
Tạch tạch tạch!
Ở trước mắt bao người, đầu của Hắc Vũ Sài lại quay vài vòng trên cổ rồi mới dừng lại, cổ đã hoàn toàn đứt gãy, khí tuyệt bỏ mình tại chỗ!
Nhân cơ hội này, La Hầu Hổ nhào tới trước, hung hăng táp tới cổ của Tô Tử Mặc.
Mắt thấy Tô Tử Mặc không còn không gian để tránh né, ở sau lưng của hắn lại đột nhiên xuất hiện một đôi cánh chim to lớn, linh quang lấp lóe, sặc sỡ loá mắt.
Linh dực khẽ vỗ, dưới chân Tô Tử Mặc không có vật gì lại có thể đằng không mà lên.
Xoẹt xẹt!
Nhưng vẫn chậm một bước.
Chân trái của Tô Tử Mặc bị móng vuốt của La Hầu Hổ cào trúng, trên quần áo có thêm mấy cái khe, bên trong có vết máu thấm ra.
Bị thương!
Đại chiến mới chỉ một phút đồng hồ, Tô Tử Mặc đã bị thương.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, tình thế của Tô Tử Mặc sẽ càng ngày càng nguy hiểm!
Mưa vẫn còn rơi, chưa từng ngừng.