Chương 371: Mười mũi tên liên tiếp
Xoẹt!
Lão đại Sài Lệ ở bên cạnh Lang Tham phản ứng lại đầu tiên, vội rút ra trường đao bên hông, linh lực trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, bảy linh mạch sáng lên!
Sài Lệ hét lớn một tiếng, sát ý cuồn cuộn trở tay chém ra một đao, hung hăng chém lên mũi tên đang bắn tới kia.
Hàn quang tán loạn, mũi tên bị chém thành hai đoạn.
Tô Tử Mặc khẽ nheo mắt lại.
Mũi tên phá không, muốn chặn lại một tiễn này giữa không trung có bao nhiêu khó khăn chứ?
Việc này không chỉ là kiểm tra về nhãn lực, phản ứng, còn có độ chính xác của đao pháp, thời cơ xuất đao.
Với huyết mạch của Tô Tử Mặc, lực cánh tay lại phối hợp với Bán Tiên Thiên Linh Khí là Yểm Nguyệt cung, lực lượng của một tiễn này cực mạnh, cho dù là Trúc Cơ sáu mạch đứng đầu cũng không thể thừa nhận!
Nhưng Sài Lệ là Trúc Cơ bảy mạch, chính diện đối cứng với một tiễn này mà vẫn bình yên vô sự!
Đây chính là chỗ kinh khủng của Trúc Cơ bảy mạch.
Dù là phản ứng, tốc độ hay lực lượng, các mặt đều tăng lên toàn diện.
Trên thực tế, lúc này trong lòng Sài Lệ cũng vô cùng chấn kinh!
Mặc dù chém đứt được một tiễn này, nhưng bàn tay hắn vẫn truyền đến cảm giác tê liệt, cổ tay hơi tê tê!
Điều này có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa là lực lượng một tiễn này, thậm chí đã có thể uy hiếp được hắn!
Sài Lệ đột nhiên ý thức được, Bảo Vân Phong bị chết không oan.
Hắn còn chưa suy nghĩ xong, mũi tên thứ ba đã bắn tới, theo sát mũi tên thứ hai khi nãy!
Sau một khắc, mũi tên thứ tư, mũi tên thứ năm, mũi tên thứ sáu... Mũi tên thứ mười !
Mười mũi tên liên tiếp, không ngừng bắn về phía Tam Đại Kỵ Khấu!
Mưa rất lớn, từng đợt mưa tên cũng dồn dập đập vào mặt!
Lão đại Sài Lệ và lão tam Hồ Mãnh đều hoảng sợ biến sắc, lúc này cũng không rảnh để cứu Lang Tham nữa, chỉ có thể tự cứu mình.
Trước đó có Sài Lệ ngăn cản một mũi tên giúp Lang Tham có cơ hội thở dốc, tay trái rút ra trường đao, tay phải bóp nát một tấm phù lục hộ thân.
Trong nháy mắt khi phù lục hộ thân hình thành màn sáng, mũi tên nhọn đã lại bắn tới.
Răng rắc!
Màn sáng hộ thân xuất hiện từng vết rách, lại bị một mũi tên đâm rách!
Hí!
Lang Tham hoảng sợ đến biến sắc.
Một mũi tên này lại mang theo lực sát phạt kinh khủng như vậy!
Phải biết rằng tấm phù lục hộ thân này của hắn chính là một loại cao cấp nhất trong các loại phù lục cấp hai, thậm chí có thể ngăn cản một kích toàn lực của Trúc Cơ bảy mạch.
Không nghĩ tới, bây giờ lại bị một mũi tên đâm rách!
Lại thêm một tia ô quang phá vỡ màn mưa, đâm đến trước người.
Giờ khắc này, hộ thân phù lục đã vỡ, Lang Tham đã bị bức đến mức muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể hai tay cầm đao, ra sức chém về phía trước một cái.
Coong!
Trường đao chém tới mũi tên, tia lửa bắn ra tứ tung, lưỡi đao bị bắn lên.
Mũi tên hơi dừng lại, sau đó lại đột nhiên bắn mạnh tới, đâm xuyên ngực Lang Tham, huyết tiễn chiu ra từ sau lưng.
Lang Tham ngã xuống từ trên lưng Hắc Sát Lang, sinh cơ trong cơ thể đã bị chặt đứt, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Từ khi Tô Tử Mặc mở mắt đến lúc lấy ra Yểm Nguyệt cung, quá trình giương cung lắp tên, gần như hoàn thành trong cùng một thời gian.
Khi Tam Đại Kỵ Khấu bước vào khoảng cách ba mươi trượng, Tô Tử Mặc mới ra tay.
Khoảng cách quá xa, uy lực của mũi tên sẽ giảm mạnh, tốc độ trở nên chậm hơn, thời gian cho đối thủ phản ứng cũng dài hơn.
Khoảng cách quá gần, cung tiễn không phát huy ra được tác dụng quá lớn.
Ba mươi trượng tương đương với khoảng trăm mét, đối với Tam Đại Kỵ Khấu đi đầu xung phong gần như chỉ cần chớp mắt là đã áp sát, nhưng đối với Tô Tử Mặc thì khoảng cách này là đủ rồi.
Khoảng cách trăm mét, mười mũi tên liên tiếp bắn ra, lão nhị Lang Tham trong Tứ Đại Kỵ Khấu bỏ mình!
Những tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều âm thầm tặc lưỡi.
Nếu để bọn họ là Lang Tham thì cũng rất khó sống sót trong mười mũi tên này.
Cách đó không xa, Lương bá gật gật đầu, nói: "Không thể không nói người này có khá nhiều lá bài tẩy cường đại, thậm chí có khả năng uy hiếp được Trúc Cơ bảy mạch, nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng."
Uy lực của cung tên là có thể chiến đấu chém giết trong khoảng cách xa.
Một khi đã cận thân, cung tiễn chính là gân gà.
Mười mũi tên bắn qua, còn dư lại Nhị Đại Kỵ Khấu và hơn một ngàn thiết kỵ đang gào thét mà đến, tất cả đã kéo tới trước người Tô Tử Mặc!
Lúc này đừng nói trong tay Tô Tử Mặc chỉ cầm Bán Tiên Thiên Linh Khí Yểm Nguyệt cung, cho dù là cầm cung tiễn Tiên Thiên Linh Khí, trong khoảng cách gần như vậy cũng sẽ vô dụng.
Sau đó là đánh giáp lá cà, cận thân chém giết!
Chỉ cần sai lầm một chút thì kết quả chính là đầu một nơi thân một nẻo.
"Chết đi cho ta!"
Lão tam Hồ Mãnh đuổi tới đầu tiên, trong tay cầm một độc cước đồng nhân to lớn, phía trên lóe ra bốn đạo Linh Văn, nặng tầm vạn cân, xoay tròn đập về phía Tô Tử Mặc!
Độc cước đồng nhân lướt qua, thanh thế doạ người, thậm chí khiến màn mưa giữa không trung bị rẽ ra một khoảng!
"A, mau nhìn, là Trúc Cơ bảy mạch!"
"Hồ Mãnh cũng đã tăng lên đến Trúc Cơ bảy mạch!"
Chỉ thấy bên ngoài thân thể Hồ Mãnh đột nhiên sáng lên bảy linh mạch.
Trong Tứ Đại Kỵ Khấu còn dư lại hai người, toàn bộ đều là Trúc Cơ bảy mạch!
Lương bá thở dài một tiếng, nói: " Tô Tử Mặc này cũng quá đen đủi, một kẻ là Trúc Cơ bảy mạch cũng đủ để chém giết hắn, không nghĩ tới Hồ Mãnh này cũng đã bước vào Trúc Cơ bảy mạch."
Đứng sau lưng Đường Du là một vị nam tử thần sắc kiêu căng, hai tay khoanh trước ngực cười lạnh nói: "Đừng nói một khắc đồng hồ, ta nghĩ ngay cả mười nhịp hô hấp hắn cũng sẽ không nhịn được!"
"Vậy thì chưa chắc." Đường Du nhíu nhíu mày.
Tiểu Ngưng không chớp mắt nhìn chiến trường, cánh tay hơi run, có thể nhìn ra nội tâm nàng đang rất khẩn trương.
Đường Du như cảm giác được, hơi liếc mắt, say đó đưa tay kéo lấy bàn tay của tiểu Ngưng, nhẹ nhàng vỗ một chút để an ủi.
Tiểu Ngưng hít sâu một hơi, tâm tình dần dần bình phục.
Coong!
Ngay khi Hồ Mãnh xông lên, Tô Tử Mặc đã thu Yểm Nguyệt cung về, lấy từ trong túi trữ vật rút ra một thanh trường đao huyết sắc.
Huyết Thối xuất thế, sát khí ngút trời!
Ô ô!
Độc cước đồng nhân kia xem như một loại binh khí lạ, mặc dù không quá linh hoạt nhưng thắng ở thế đại lực trầm.
Hơn nữa ngũ quan trên mặt đồng nhân rõ ràng, sinh động như thật, giống như Nộ Mục Kim Cương, uy mãnh đáng sợ, chấn động lòng người.
Trong lúc đối chiến giao thủ, ánh mắt tu sĩ lơ đãng nhìn vào đó một chút, chỉ cần hơi thất thần, lực lượng trong tay yếu đi thì trên cơ bản đều sẽ bị đập thành một đống thịt, hài cốt không còn!
Liên tục bắn ra mười mũi tên, mỗi một tiễn, Tô Tử Mặc đều vận chuyển huyết mạch, dùng hết toàn lực.
Nếu không như thế, hắn cũng không có khả năng chính diện bắn giết một trong Tam Đại Kỵ Khấu.
Mà bây giờ, Hồ Mãnh xông lên, chính là lúc Tô Tử Mặc vừa dùng hết lực, lúc này chỉ có thể dựng thẳng Huyết Thối đao, ngăn owr trước người để phòng ngự.
Coong! ! !
Độc cước đồng nhân đập vào trên Huyết Thối đao, tiếng va chạm chói tai liên miên bất tuyệt.
Toàn thân Tô Tử Mặc chấn động, liên tục phải rút lui ba bước!
Ngay sau đó, lão đại Sài Lệ không cho Tô Tử Mặc cơ hội thở dốc, khống chế Hắc Vũ Sài xông lên, một đao chém ngang về phía yết hầu của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc giương đao lại cản.
Coong! !
Thân thể Tô Tử Mặc lại bị đẩy lùi, giống như phải chịu một lực lượng không thể nào chống cự, hai chân cày trên mặt đất, vạch ra hai khe rãnh, trong chớp mắt đã bị nước mưa lấp đầy.
"Lực lượng còn kém nhiều lắm, hoàn toàn không phải đối thủ."
"Đúng vậy, đợi hơn ngàn tu sĩ kia đồng thời xuất thủ, người này trong nháy mắt sẽ mất mạng."
"Ta đoán người này đỡ hai chiêu với Sài Lệ cùng Hồ Mãnh, nội phủ đã bị thương, chỉ là đang gượng chống thôi."
Song phương chỉ mới giao thủ trong thời gian ngắn ngủi, đám người vây xem đã có thể nhìn ra rất nhiều mánh khóe.
Mặt ngoài, Tô Tử Mặc đúng là đang rơi vào thế hạ phong.
Nhưng trên thực tế, biểu hiện này là bởi vì Tô Tử Mặc liên tục giương cung cài tên, khí lực không đủ nên bị hai người kia nhân cơ hội xông lên.
Thậm chí, ngay vừa rồi khi đón đỡ đao thứ hai của Sài Lệ, Tô Tử Mặc đã nổi lên sát tâm, suýt nữa đã không áp chế nổi yêu khí trong cơ thể, muốn bộc phát lực khí huyết để giết ngược lại!