Chương 378: Sát cơ
Sắc mặt của Tiết Dương trong nháy mắt đã đen lại, hai mắt nhắm chặt, Cốt Thương trong tay run nhè nhẹ như vật sống, tản ra một cỗ sát khí làm người ta sợ hãi!
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Tiết Dương, ngươi thật uy phong."
Một nam tử mặc hoa phục dạo bước đến, mặt đẹp như quan ngọc, tóc đen buộc lên, không có một sợi nào bị rối, hai mắt thanh tịnh như nước, toàn thân trên dưới nhìn không có một chút tì vết nào.
Nhìn thấy người này, thần sắc Tiết Dương không thay đổi, nhưng sâu trong đáy mắt lại lướt qua một tia kiêng dè.
"Người của Lưu Ly cung!"
"Hình như là chân truyền đệ tử của Lưu Ly cung-Bùi Thuần Vũ."
"Hóa ra là hắn. Nghe nói người này là Trúc Cơ bảy mạch đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Trúc Cơ tám mạch, đợi đến lần tranh đoạt Khai Mạch đan trong Đan Trì tông di tích này."
Trong đám người truyền đến tiếng nghị luận.
Bùi Thuần Vũ đi tới trước người Tô Tử Mặc, gật đầu ra hiệu với Tô Tử Mặc, lộ ra một nụ cười thân thiện, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tiết Dương, nói: "Tiết Dương, ngươi khó xử Tô đạo hữu, chính là đối địch cùng Lưu Ly cung ta!"
"Ha ha."
Tiết Dương cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Tiểu tử này liên quan tới Lưu Ly cung từ lúc nào? Nếu hắn thực sự có quan hệ cùng Lưu Ly cung, ngươi sẽ tùy ý để Tứ Đại Kỵ Khấu vây công hắn, đến lúc này mới hiện thân "
"Mặc kệ như thế nào, ngươi là Ma môn, ta là Tiên môn, đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Bùi Thuần Vũ lãnh đạm nói: "Tiết Dương, ngươi đừng hao tâm tổn trí cơ, Tô đạo hữu một thân chính khí, tuyệt đối không có khả năng đi cùng người trong Ma môn."
Trong nháy mắt, tu sĩ của hai thế lực hàng đầu ở lại giằng co vì Tô Tử Mặc.
"Một trận chiến dương danh, hai thế lực lớn cũng bắt đầu lôi kéo Tô Tử Mặc."
" Ừ, có thể chém giết hai vị Trúc Cơ bảy mạch, tiềm lực của người này không thể đo lường, thế lực nào có thể đem lôi kéo được hắn, tương lai nhất định có đại dụng."
"Lấy tư chất của người này, có lẽ còn có thể theo Bùi Thuần Vũ rời đi thượng cổ chiến trường, cuối cùng bái nhập vào Lưu Ly cung đây."
Không ít tu sĩ nhìn Tô Tử Mặc bằng ánh mắt toát ra một tia kính phục.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh thong dong, đột nhiên nói ra: "Hai vị rời đi đi, cũng không cần lãng phí miệng lưỡi ở nơi này, ta sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực trong các ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, không khí xung quanh trong nháy mắt rơi xuống điểm đóng băng!
Tiếng nghị luận vốn còn huyên náo cũng dần dần thưa thớt.
Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Tô Tử Mặc, có kinh ngạc, cũng có không hiểu...
Cơ hội ngàn năm có một như vậy, nếu là bất cứ người nào khác đều sẽ vui vẻ đáp ứng, không nghĩ tới người này lại cự tuyệt lời mời của hai thế lực lớn ở trước mắt bao người!
Hơn nữa, ngữ khí của Tô Tử Mặc rất không khách khí, thậm chí còn thể hiện ra một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét!
"Người này quá kiêu ngạo a "
"Ha ha, hắn cho rằng chém giết được hai tu sĩ Trúc Cơ bảy mạch là có thể xưng vương xưng bá ở trong thành sao? "
"Thế này gọi là không biết sống chết, một lần đã đắc tội với cả hai thế lực lớn, ta ngược lại muốn xem xem người này sẽ có kết quả gì!"
Trên thực tế, trong đám người ở đây, chỉ sợ chỉ có mấy người Kỷ Thành Thiên là có thể hiểu được suy nghĩ của Tô Tử Mặc.
Thứ nhất là vì Tô Tử Mặc từng có ước định với Đan Dương môn.
Thứ hai là dù Địa Sát giáo hay Lưu Ly cung, bọn hắn đều chưa bao giờ nghĩ tới phải bỏ ra cái gì, chỉ muốn thu Tô Tử Mặc vào dưới trướng.
Lúc này, tu sĩ Đan Dương môn còn đang ra sức vây giết dư nghiệt của Tứ Đại Kỵ Khấu, mà hai thế lực lớn này không muốn hao tổn một binh một tốt lại muốn lôi kéo Tô Tử Mặc.
Quan trọng nhất là, ở trên người Bùi Thuần Vũ và Tiết Dương, mấy người Kỷ Thành Thiên không nhìn thấy một chút thành ý nào.
Mặc dù Bùi Thuần Vũ rất khách khí, nhưng trong ngữ khí hay trong ánh mắt của hắn đều lộ ra vẻ ngạo mạn của một người đứng từ trên cao nhìn xuống.
Thực chất trong lòng hắn căn bản vốn xem thường Tô Tử Mặc!
Nói là mời, chẳng bằng nói đây giống như một loại bố thí hơn.
Mấy người Kỷ Thành Thiên đều có thể cảm nhận được, thì đương nhiên Tô Tử Mặc cũng hiểu rõ.
Cho nên, Tô Tử Mặc không chút do dự liền cự tuyệt.
"Ha ha, ha ha ha!"
Tiết Dương đột nhiên nở nụ cười, hơi chế nhạo nhìn Bùi Thuần Vũ, thản nhiên nói: "Nói một tràng, hóa ra chỉ là người nào đó mong muốn đơn phương, thật thú vị."
Sâu trong đáy mắt Bùi Thuần Vũ lóe lên một tia u ám.
Tô Tử Mặc nói như thế chẳng khác gì không nể mặt hắn ở trước mặt mọi người!
Hắn thân là chân truyền đệ tửcủa Lưu Ly cung, có thân phận gì, địa vị gì?
Bên cạnh còn có Tiết Dương châm ngòi thổi gió, trong lòng Bùi Thuần Vũ đã động sát ý.
Bùi Thuần Vũ không tỏ vẻ gì, vẫn duy trì nụ cười, lên tiếng lần nữa, ôn nhu hỏi: "Tô đạo hữu, ta vừa rồi không nghe rõ, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?"
Mặc dù Bùi Thuần Vũ đang cười, ngữ khí cũng vẫn nhu hòa, nhưng mấy người Kỷ Thành Thiên lại cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.
Nói lại lần nữa chính là cho ngươi thêm một cơ hội!
Cơ hội này nếu ngươi không nắm chắc được thì ta sẽ giết ngươi!
Bùi Thuần Vũ có tư cách này, cũng có thực lực này.
Mấy người Kỷ Thành Thiên đều lo lắng, chỉ hy vọng Tô Tử Mặc có thể tạm thời ẩn nhẫn lại, không cần vì bất bình trong lòng mà đắc tội với hai thế lực hàng đầu.
Đám người nghĩ rằng đừng nói là Tô Tử Mặc vừa mới ác chiến một trận, lúc này trên mình đầy thương tích, chính là thời điểm suy yếu nhất.
Cho dù Tô Tử Mặc ơr trạng thái đỉnh phong, hắn cũng chưa hẳn có thể là đối thủ của Bùi Thuần Vũ!
Chân truyền đệ tử của Lưu Ly cung, sao Tứ Đại Kỵ Khấu có thể so sánh
Mấy người Kỷ Thành Thiên đều khẩn trương nhìn Tô Tử Mặc.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc cười.
"Không nghe rõ sao? Vậy ta sẽ nói ngắn gọn một chút, lặp lại lần nữa..."
Dừng lại một chút, Tô Tử Mặc bờ môi khẽ mở, phun ra một chữ!
"Cút!"
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Đám tu sĩ gần đó đều há to miệng, vẻ mặt kinh hãi nhìn thân ảnh cả người đều là máu, trong đầu chỉ có hai chữ —— tên điên.
Chẳng biết tại sao, mấy người Kỷ Thành Thiên lại thấy rất bình tĩnh, trong lòng cũng thoải mái.
Đây mới là Tô Tử Mặc.
Trong lòng có bất bình, thì sẽ tận diệt nỗi bất bình này!
Giống như lời năm đó Tô Tử Mặc nói: "Ta tu hành, không phải để ẩn nhẫn, mà là muốn thoải mái mà sống!"
Bùi Thuần Vũ đã động sát ý, tự nhiên không gạt được linh giác của Tô Tử Mặc.
Đã như vậy, Tô Tử Mặc lại càng không cần có sắc mặt tốt.
Tô Tử Mặc dám khiêu chiến cùng Bùi Thuần Vũ, chỗ dựa duy nhất chính là yêu hóa.
Không đến một bước cuối cùng, Tô Tử Mặc sẽ không lộ ra lá bài tẩy này.
Nếu không, chỉ dựa vào việc Bùi Thuần Vũ dám động sát cơ đối với hắn, Tô Tử Mặc đã ra tay trước một bước, căn bản sẽ không nói với hắn ta nhiều như vậy!
Bùi Thuần Vũ sửng sốt một chút.
Hắn rõ ràng cũng không ngờ Tô Tử Mặc sẽ có phản ứng này.
Hoặc phải nói là Tô Tử Mặc lại dám có phản ứng này!
"A a a a."
Bùi Thuần Vũ nở nụ cười, thanh âm trầm thấp, trong tiếng cười lộ ra sự bén nhọn, cực kỳ chói tai.
Một lúc sau, Bùi Thuần Vũ thu hồi nụ cười, bàn tay vốn chắp sau lưng lại tự nhiên rủ xuống, phía trên bao phủ một tầng quang mang như ngọc, óng ánh trong suốt.
"Tiềm lực của ngươi rất lớn, ta cũng rất thưởng thức, nhưng..."
Ánh mắt Bùi Thuần Vũ lạnh lẽo, nói: "Nếu không thể làm việc cho ta, ta sẽ phá hủy ngươi!"