Chương 379: Thiệt ngầm
"Người này, ta bảo vệ!"
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Tử Mặc hẳn phải chết, đột nhiên một giọng nói vang lên, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Cách đó không xa, một kiếm quang bay nhanh đến.
Trên thân kiếm có một vị công tử thanh tú động lòng người đứng, mặt mày như vẽ, chính là Đường Du yêu thích mặc trang phục nam tử thuộc Đan Dương môn.
Khi lực chú ý của mọi người đều chuyển lên trên người Đường Du, sâu trong đáy mắt Bùi Thuần Vũ lướt qua một tia sát ý, đột nhiên nắm tay rồi đánh ra.
Một quyền này đánh thẳng đến ngực Tô Tử Mặc, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã áp sát!
Bao bên ngoài nắm đấm lại lóe ra năm đạo linh quang, đột nhiên bộc phát, giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt!
Năm đạo Linh Văn, Linh khí hoàn mỹ!
Trên bàn tay Bùi Thuần Vũ, mang theo một quyền sáo cấp hoàn mỹ, mỏng như cánh ve, gần như trong suốt.
Nếu như không thôi động linh lực, quyền sáo này rất khó bị phát hiện!
Tất sát nhất kích!
"Cẩn thận!"
Đường Du biến sắc, hô lên nhắc nhở.
Khoảng cách giữa Bùi Thuần Vũ và Tô Tử Mặc thực sự quá gần, đưa tay là có thể chạm đến.
Dường như Đường Du có thể nhìn thấy cảnh tượng lồng ngực của Tô Tử Mặc bị đánh lõm vào!
Một quyền này không hề có dự báo, rất giống như đánh lén, hơn nữa thế tới mạnh mẽ, căn bản không có người nào có thể kịp phản ứng, trừ... Tô Tử Mặc.
Không thể không nói, Bùi Thuần Vũ không hổ là chân truyền đệ tử của Lưu Ly cung-Một tu sĩ Trúc Cơ đứng đầu.
Chọn thời cơ xuất thủ có thể xưng là hoàn mỹ.
Đường Du hiện thân, ngay cả Tô Tử Mặc cũng chú ý tới nàng.
Ngay vào thời khắc này, khi Tô Tử Mặc thoáng phân thần, Bùi Thuần Vũ đã ra tay.
Nếu như không phải có linh giác thì một quyền này đủ để lấy mạng của Tô Tử Mặc!
Nhưng dù có linh giác, Tô Tử Mặc vẫn phản ứng hơi chậm một bước, không kịp rút ra Huyết Thối đao để chống lại, chỉ có thể tay không tiếp một quyền của đối phương.
Thấy cảnh này, ánh mắt Đường Du ảm đạm.
Cho dù Tô Tử Mặc kịp phản ứng, kết quả cũng sẽ không thay đổi quá lớn.
Phải biết rằng tu vi cảnh giới của Bùi Thuần Vũ vốn cao hơn Tô Tử Mặc hai cấp, hơn nữa thuật luyện thể của Lưu Ly cung có một không hai ở Thiên Hoang đại lục.
Lực lượng của Bùi Thuần Vũ chỉ cao hơn Tô Tử Mặc chứ không thấp hơn!
Quan trọng hơn chính là trên bàn tay Bùi Thuần Vũ còn có Linh khí hoàn mỹ, mà Tô Tử Mặc lại chỉ là thân thể máu thịt bình thường.
Đường Du nghĩ rằng hai người này va chạm thì Tô Tử Mặc tám chín phần sẽ bị một quyền đấm chết.
Nếu như vận khí tốt, hắn có thể may mắn giữ được mạng nhưng cánh tay kia tất nhiên cũng sẽ bị phế sạch, chiến lực giảm mạnh, con đường tu đạo đều có thể bởi vậy mà ngừng bước.
Ầm!
Hai quyền chạm vào nhau, một tiếng trầm đục vang lên.
Ánh sáng trên Linh khí hoàn mỹ đột nhiên ảm đạm.
Bùi Thuần Vũ không nhúc nhích.
Cả người Tô Tử Mặc run lên, liên tục rút lui ba bước mới dừng lại được.
Mỗi một bước đều dùng tới Lê Thiên Bộ, chuyển dời trọng tâm, trên mặt đất xuất hiện ba dấu chân thật sâu, đất rung núi chuyển!
Trên nắm đấm của Tô Tử Mặc máu thịt be bét, lộ ra xương cốt bên trong.
Không phải màu trắng, mà là xương cốt màu máu đỏ!
"Hử?"
Đám người há to miệng, con ngươi trợn trừng như muốn rơi ra ngoài, khó tin nhìn lấy một màn này.
Vậy mà không chết
Cánh tay cũng không bị phế.
Chỉ là bàn tay đổ chút máu, chịu chút vết thương nhẹ
Sao có thể?
Cho dù là thượng phẩm Linh khí bị một quyền này đập trúng, cũng sẽ bị đánh thành một đống mảnh vỡ, Tô Tử Mặc trước mắt này dùng thân thể máu thịt chống đỡ, làm sao có thể...
Đám tu sĩ vây xem đều hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đám người căn bản sẽ không tin tưởng chuyện này.
Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên tay phải của Tô Tử Mặc, như có điều suy nghĩ.
Con ngươi Bùi Thuần Vũ thoáng co vào, lặng lẽ thu về bàn tay, chắp sau lưng.
"Hắc hắc."
Nhìn Bùi Thuần Vũ giấu đi bàn tay, Tô Tử Mặc đột nhiên nở nụ cười.
Trừ hắn ra, căn bản không có người nào biết được trong nháy mắt khi hai người đụng vào nhau đã xảy ra chuyện gì.
Nhục thân của Tô Tử Mặc tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không đỡ được lực lượng của Linh khí hoàn mỹ.
Với tình huống lúc đó, cho dù là yêu hóa, lực lượng của Tô Tử Mặc cũng chỉ tăng lên một cấp độ, nhưng vẫn không ngăn được Linh khí hoàn mỹ.
Giống như tiểu hài tử trưởng thành, lực lượng tăng lên rất nhiều lần, nhưng lấy thân thể máu thịt vẫn không ngăn được sự sắc bén của đao nhọn.
Nhưng trên người Tô Tử Mặc, có một nơi rất đặc thù.
Tay phải của hắn.
Bên ngoài tay phải là máu thịt, bên trong lại là huyết sắc cốt chưởng không rõ lai lịch, huyết sắc cốt chưởng này cứng rắn không gì có thể gì phá vỡ nổi, thậm chí ngay cả mũi nhọn của Huyết Thối đao cũng không thể chặt đứt!
Cho nên, một lần va chạm này, mặc dù Bùi Thuần Vũ chiếm ưu thế về lực lượng có thể đánh Tô Tử Mặc phải lui ba bước.
Nhưng trên thực tế, Tô Tử Mặc cũng bị trùng kích quá lớn, chỉ bị thương ngoài da một chút.
Còn Bùi Thuần Vũ lại bị thiệt ngầm, bây giờ bàn tay hắn chắc chắn đang đau nhức kịch liệt khó nhịn.
Không có nào người chú ý tới, bàn tay Bùi Thuần Vũ rút về chắp sau lưng đang khẽ run trong lớp tay áo che.
Cảm giác một quyền đánh trúng miếng sắt cũng không tốt đẹp gì.
Trong khoảng thời gian này, Đường Du đã đuổi tới, hạ xuống giữa hai người, Lương bá theo sát phía sau.
"Tô đạo hữu, ngươi... Không sao chứ? "
Đường Du không hiểu gì, nhìn Tô Tử Mặc ở phía sau, nhịn không được mở miệng hỏi, ngữ khí có chút chần chờ.
"Không sao."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
"Thật sự không sao à? "
Đường Du lấy từ trong túi trữ vật ra một hạt đan dược rồi đưa tới, thấp giọng nói: "Đừng khoe khoang, có phải bị nội thương hay không? Nuốt viên đan dược này vào, ổn định thương thế trước đã."
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, lắc đầu cự tuyệt.
"Bùi Thuần Vũ, ngươi có ý gì?"
Đường Du xoay người, ánh mắt sắc bén, chất vấn: "Ta nói rằng người này Đan Dương môn ta bảo vệ, ngươi còn ra tay với hắn "
"Ha ha."
Bùi Thuần Vũ khẽ cười một tiếng, hời hợt nói ra: "Thấy Tô đạo hữu có nhục thân cường đại, lực cận chiến không tầm thường, chỉ là nóng lòng không đợi được muốn luận bàn một chiêu, Đường Du đạo hữu khẩn trương gì chứ?"
"Luận bàn? "
Đường Du cười lạnh.
Một quyền kia của Bùi Thuần Vũ rõ ràng chính là muốn lấy mạng của Tô Tử Mặc!
Trước đó hắn ta bị Tô Tử Mặc quát lớn, trên mặt vốn đã âm trâm, bây giờ lại ăn thiệt ngầm, Bùi Thuần Vũ càng sẽ không hết hi vọng, vẫn đang tìm cơ hội muốn chém giết Tô Tử Mặc ở nơi này.
Đường Du không đủ gây sợ.
Nhưng khi nhìn thấy lão giả sau lưng Đường Du, đáy mắt Bùi Thuần Vũ lướt qua một tia kiêng kị.
Bùi Thuần Vũ hít sâu một hơi, trong lòng thầm than, có Đan Dương môn tham gia, hôm nay muốn chém giết Tô Tử Mặc, sợ là không thực tế.
Huống chi, ở gần còn có Ma tử Địa Sát giáo đang thờ ơ lạnh nhạt nhìn xem.
Lúc này không thích hợp để nảy sinh xung đột với Đan Dương môn, nếu không rất dễ dàng bị Địa Sát giáo chiếm món lợi.
Nghĩ đến đây, Bùi Thuần Vũ ôm quyền với Đường Du, lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, cười như không cười nói: "Đạo hữu, còn nhiều thời gian, sau này chúng ta còn có cơ hội 'Luận bàn' !"
Bùi Thuần Vũ nhấn mạnh hai chữ luận bàn này.
Tô Tử Mặc mỉm cười, nhàn nhạt nói ra: "Lần sau luận bàn, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!"
"Ha ha ha ha!"
Bùi Thuần Vũ ngửa mặt lên trời cười to, luôn miệng nói: " Được, tốt, tốt! Ta chờ ngươi!"
Nói xong, Bùi Thuần Vũ vung tay áo, mang theo tu sĩ Lưu Ly cung quay người rời đi.
Một bên khác, Tiết Dương cũng rút đi.
Trong nháy mắt, hai thế lực hàng đầu bên trong thành Huyền Thiên đã rút lui, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Mấy người Kỷ Thành Thiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Trong lúc vô tình bốn người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.