Chương 384: Hai tông chặn giết
Mấy người Lãnh Nhu theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Có cơ duyên này, mặc dù là do chính bọn hắn chém giết trong trận huyết chiến kia, nhưng chủ yếu nhất vẫn là bởi vì Tô Tử Mặc.
Nếu không có Tô Tử Mặc, bọn hắn đã sớm chết ở nửa đường, ngay cả thành Huyền Thiên cũng không thấy được.
Tô Tử Mặc cười gật gật đầu.
Dù là Thiên Hạc môn, hay Khôi Lỗi tông, Mộ tông, người đến đây bái kiến đều là thống lĩnh của chuyến này, là chân truyền đệ tử của tông môn đó.
Chỉ dựa vào điểm này đã có thể nhìn ra thành ý của ba tông môn này.
"Dù sao đều ở trong thành Huyền Thiên, tùy thời đều có thể gặp, ta đi trước." Nhóc mập mạp đang nói chuyện hăng say với Tôn Điện của Mộ tông, hắn chào đám người một tiếng rồi rời đi.
"Vậy ta cũng đi."
Thạch Kiên sờ đầu, đi theo sau lưng Doanh Trạch của Khôi Lỗi tông, rời đi đại điện.
Lãnh Nhu gật gật đầu với Tô Tử Mặc, xem như chào hỏi rồi cũng đi theo Phong Mạn Mạn của Thiên Hạc môn rời đi nơi đây.
Đường Du nhìn về phía Kỷ Thành Thiên, chớp chớp hai mắt, có chút dí dỏm nói ra: "Xem ra ta phải sớm mời, nếu không ngươi cũng bị những tông môn khác đào đi."
"Như nếu không chê, ta nguyện bái nhập vào Đan Dương môn." Kỷ Thành Thiên vừa cười vừa nói.
Đường Du chuyển mắt, lại rơi vào trên người Tô Tử Mặc, có chút mong đợi hỏi: "Ngươi thì sao? "
Mặc dù Tô Tử Mặc đã đồng ý với nàng, sẽ ra tay trợ giúp Đan Dương môn tranh đoạt di tích Đan Trì tông, nhưng không nói muốn bái nhập vào Đan Dương môn.
"Ta khác biệt bọn hắn."
Tô Tử Mặc lắc đầu, không giải thích nhiều, xem như uyển chuyển cự tuyệt.
Mặc dù sớm đã đoán trước, nhưng nghe được câu trả lời này, trong lòng Đường Du vẫn còn có chút thất vọng.
Tô Tử Mặc ôm quyền nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lập tức lên đường tiến về Đao Sơn Linh Hải, tranh thủ sớm trở về."
"Trên đường cẩn thận."
Đường Du căn dặn một câu.
Tô Tử Mặc quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất ở trước mắt mọi người.
...
Từ trận huyết chiến diễn ra mười ngày trước, đây là lần thứ nhất Tô Tử Mặc lộ diện ở trong Thành Huyền Thiên, lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Có kính sợ, có hâm mộ, có hiếu kỳ...
"Thấy không, thanh sam tu sĩ tựa như thư sinh kia chính là Tô Tử Mặc!"
"Là hắn ầ, ta còn tưởng rằng hắn có ba đầu sáu tay cơ."
Bây giờ ở trong Thành Huyền Thiên, có rất nhiều tu sĩ chưa từng gặp Tô Tử Mặc, nhưng người chưa từng nghe qua cái tên này lại càng ngày càng ít.
Tô Tử Mặc đi ở trên đường dài, chỉ cần hai lỗ tai nhẹ nhàng khẽ động là có thể nghe được tiếng nghị luận cách mấy con phố truyền tới.
Đối với chuyện này, Tô Tử Mặc cũng không thèm để ý.
Chỉ là vừa mới đi được không bao xa, trong lòng Tô Tử Mặc đột nhiên có cảm giác.
Ở trong những ánh mắt khác thường này, Tô Tử Mặc ngửi được một tia sát cơ theo sát bóng lưng hắn!
Dư nghiệt của Tứ Đại Kỵ Khấu
Hay...
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Không nghĩ tới sau trận huyết chiến kia mà vẫn còn có người dám có ý đồ với hắn!
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh thong dong, trong lòng cười lạnh, bước chân không ngừng, đi đến phía cửa Đông của thành Huyền Thiên.
Một tia sát cơ kia vẫn luôn đi theo sau lưng hắn.
Sau khi Tô Tử Mặc ra khỏi thành, cũng không lâu sau, một tia sát ý kia lại tăng thêm một tia!
Tô Tử Mặc chạy vội, tốc độ không nhanh không chậm.
Sau một canh giờ, Tô Tử Mặc đã rời xa Thành Huyền Thiên, bốn phía chung quanh hoang tàn vắng vẻ, hoàn toàn trống trải.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng tay áo xé gió, bay phất phới.
Tô Tử Mặc dừng bướcquay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở chân trời xa xa, đang có hai bóng người phá không bay đến, tốc độ cực nhanh, đằng đằng sát khí.
Tô Tử Mặc híp mắt nhìn lệnh bài tông môn bên hông hai bóng người này, không khỏi cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là bọn hắn!"
Sau trận huyết chiến kia, Tô Tử Mặc chém giết hai Trúc Cơ bảy mạch, mặc dù chiếm được thiên thời nhưng tu sĩ bình thường cũng không dám trêu chọc hắn.
Huống chi, sau lưng của hắn còn có Đan Dương môn.
Nhưng ở trong thành Huyền Thiên có hai đại tông môn, có đủ thực lực cùng lý do đến tìm hắn để gây sự.
Lưu Ly cung của Tiên môn và Địa Sát giá trong Ma môn!
Ngày đó ở trước mắt bao người, hắn cự tuyệt Bùi Thuần Vũ và Tiết Dương, khiến hai người đó mất mặt.
Lấy thân phận địa vị của hai người đó, làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
Tô Tử Mặc ở trong khu vực của Đan Dương, Lưu Ly cung và Địa Sát giáo tự nhiên không tiện động thủ.
Chờ hắn vừa ra khỏi thành, tu sĩ của hai đại tông môn đã lập tức đuổi theo!
Lưu Ly cung cùng Địa Sát giáo chỉ phái ra hai người đến đây, có thể thấy được đối khá tán thành thực lực của hai người này.
Trên thực tế, nếu Đường Du ở đây, nhất định có thể nhận ra thân phận của hai người này.
Tu sĩ của Lưu Ly cung tên là Lưu Quân, tu sĩ của Địa Sát giáo tên là Địch Tinh, đều là Trúc Cơ bảy mạch, chính là phụ tá đắc lực của Bùi Thuần Vũ và Tiết Dương, thực lực cực kì khủng bố!
Trong chớp mắt, Lưu Quân, Địch Tinh đã đi tới gần, dưới chân đạp phi kiếm, một trái một phải, đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống nhìn Tô Tử Mặc.
"Ha ha."
Lưu Quân khẽ cười một tiếng, trong mắt đều là vẻ trêu tức, nói: "Tô Tử Mặc, sao ngươi không chạy nữa?"
"Biết rõ không trốn thoát, chuẩn bị bó tay chịu trói sao?" Địch Tinh lạnh lùng hỏi.
Tô Tử Mặc cười.
Nếu như hắn vận chuyển huyết mạch, triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, dốc toàn lực chạy vội, lấy tốc độ của hai người này, căn bản không thể đuổi kịp hắn!
Hai người chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung, duy trì khoảng cách nhất định, đề phòng lẫn nhau.
Lưu Quân mở miệng trước, vào chỉ Tô Tử Mặc rồi nói với Địch Tinh: "Đạo hữu, chúng ta nên quyết định trước xem người này vừa chết, bảo vật trong túi trữ vật của hắn, hai người chúng ta chia đều."
"Không có vấn đề." Địch Tinh điểm gật đầu.
Lưu Quân đảo mắt, lại nói: " Chuôi trường đao máu màu đỏ này, ta muốn."
"Đã như vậy, đại cung màu xanh nhạt kia sẽ thuộc về ta." Địch Tinh nói.
Trong miệng hai người nói chính là Linh khí hoàn mỹ- Huyết Thối đao và Bán Tiên Thiên Linh Khí - Yểm Nguyệt cung.
Hai người căn bản không để ý tới Tô Tử Mặc, mà đã bắt đầu nghiên cứu sẽ chia bảo vật trong túi trữ vật của hắn như thế nào.
Trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua một tia đùa cợt, khẽ lắc đầu.
Tiên cùng Ma, đạo bất đồng.
Chức trách của Tiên từ xưa đến nay, đều là trảm yêu trừ ma.
Mà bây giờ, nhìn sắc mặt của vị tu sĩ Tiên môn trước mắt này, có gì khác người trong Ma môn đâu?
"Các ngươi đang làm gì?"
Tô Tử Mặc lạnh nhạt mà hỏi.
"Ha, suýt nữa quên mất ngươi, Bùi sư huynh muốn ta chuyển cho ngươi một câu."
Lưu Quân quay đầu, lộ ra nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói ra: "Ta muốn giết người, ngươi nhất định phải chết!"
Ánh mắt Địch Tinh lạnh lẽo, giữa lông mày mang sát ý, nói: "Để ngươi làm hộ vệ cho Tiết sư huynh, đó là cất nhắc ngươi. Nếu ngươi không biết điều, vậy thì chết đi."
"Ha ha."
Tô Tử Mặc cười cười, hỏi: "Muốn tính mạng của ta, sao Bùi Thuần Vũ cùng Tiết Dương không đích thân đến hả? "
"Giết gà cần gì phải dùng đao mổ trâu!" Địch Tinh lộ vẻ mặt khinh thường.
Lưu Quân cười nhạo nói: "Đối phó với loại tiểu nhân vật nh ngưươi thì cần gì Bùi sư huynh phải tự mình xuất thủ!"
"Ha ha ha ha ha!"
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng cười to như hồng chung đại lữ, rung động hư không.
Lưu Quân cùng Địch Tinh lại cảm thấy hai lỗ tai đau nhức!
Đột nhiên, Tô Tử Mặc thu tiếng cười lại, hai con ngươi sáng rõ, bắn ra sát cơ vô tận, lớn tiếng nói: "Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn lấy mạng của Tô Tử Mặc ta "
"Tô Tử Mặc, ngươi quá cuồng vọng! Cho dù ngươi chém giết được đám người như Sài Lệ, Hồ Mãnh, ngươi cũng không xứng khiêu chiến ta. "
Lưu Quân là đệ tử Lưu Ly cung, hít sâu một hơi, cũng không sợ hãi chút nào, vận chuyển linh lực, dưới quần áo lập tức hiện ra bảy linh mạch, linh lực nhanh chóng bắn ra, khí thế bàng bạc.
"Không cần nói nhiều, nạp mạng đi!"
Tô Tử Mặc bước lên, trở tay rút ra Huyết Thối đao, huyết mang tăng vọt, chém về phía Lưu Quân, Địch Tinh.