Chương 385: Khó giải quyết
"Rầm rầm!"
Tô Tử Mặc vận chuyển huyết mạch, trong cơ thể truyền ra từng đợt sóng triều phun trào, gân cốt cùng vang lên giống như kinh lôi nổ vang.
Trên Huyết Thối đao lấp lóe năm đạo linh quang, bắn ra một màn sáng chói mắt, tựa như một vòng mặt trời chói chang màu đỏ, lướt ngang qua hư không, lưỡi đao lăng lệ sắc bén!
Một đao này có lực lượng cực mạnh, tốc độ vô cùng nhanh, nếu là tu sĩ thông thường đến đây, dù có là Trúc Cơ bảy mạch cũng phải sợ hãi.
Nhưng Lưu Quân, Địch Tinh vẫn không chút run sợ, trong mắt ngược lại còn hiện lên một tia đùa cợt.
"Thân như lưu ly, nội ngoại sáng rõ, sạch sẽ không bụi, kim cương bất hoại!"
Lưu Quân đứng tại chỗ, trong miệng ngâm tụng bốn câu, mỗi một chữ ngâm xong, khí tức cả người hắn đều sẽ biến hóa một lần.
Đến cuối cùng, bên ngoài cơ thể Lưu Quân dường như đã có một tầng quang huy thần bí như lưu ly, tinh khiết vô ngần!
Cùng lúc đó, hai tay Lưu Quân lóe ra bốn đạo linh quang.
Một đôi bao cổ tay, cực phẩm Linh khí!
Lưu Ly cung chuyên tu nhục thân thể phách, khi tu luyện bí điển tông môn là《 Lưu Ly tâm kinh 》tới cực hạn thì thân thể như lưu ly, mắt như lưu ly, tâm như lưu ly, bất hủ không hỏng, bất tử bất diệt, lực lượng lớn vô cùng, có thể tay không đấu với hung thú!
Cho nên, tu sĩ trong Lưu Ly cung phần lớn đều sử dụng binh khí là quyền sáo, bao cổ tay.
Binh khí giống bao cổ tay này mặc dù ít gặp, nhưng ở thời đại Thượng Cổ cũng là một trong trăm Binh, không thể khinh thường.
Bao cổ tay linh hoạt đa dạng, bó sát trên hai tay, có thể công cũng có thể thủ, thật sự là điều khiển như cánh tay.
Nói thì chậm, những diễn biến lại rất nhanh, Lưu Quân không lùi không tránh, hai chân hơi cong, hai tay giơ lên đón đỡ Huyết Thối đao đang chém tới kia.
Coong!
Tiếng binh khí va chạm chói tai vang lên.
Cả người Lưu Quân lún xuống, hai chân đâm thật sâu vào bên trong lòng đất, một bước đã lui, vẻ mặt không chút thay đổi.
Mà Huyết Thối đao cũng bị một lực lượng khổng lồ bắn ngược lại.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại, trong lòng run lên.
Nhìn bề ngoài, một lần va chạm này hai người cân sức ngang tài.
Nhưng trên thực tế, hắn chiếm được tiên cơ, hơn nữa Huyết Thối đao trong tay còn cao hơn bao cổ tay của Lưu Quân một bậc!
Trong tình huống này mà hắn vẫn không chiếm được tiện nghi!
"Gặp phải một khúc xương cứng rồi, có chút khó giải quyết!"
Tô Tử Mặc vừa chuyển động suy nghĩ, ý thức được trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể chém giết được người này, ánh mắt không khỏi chuyển động, rơi vào trên người Địch Tinh cách đó không xa.
Một đao va chạm, Tô Tử Mặc thừa dịp Huyết Thối đao còn dư lực, thuận thế lướt ngang chém về phía Địch Tinh của Địa Sát giáo bên cạnh, huyết mang chói mắt, mùi máu tanh bốc lên tận trời!
Mấy năm trước, ở sâu dưới lòng đất, Tô Tử Mặc đã từng giao thủ với mấy Đại Ma tử, cũng có hiểu một chút đối với Ma môn.
Trong ma môn, luyện thể mạnh nhất là Bá Vương điện, tiếp theo là Tu La tông, sức mạnh thân thể của Ma tử Địa Sát giáo cũng không mạnh.
Tô Tử Mặc muốn bộc phát ra một thế công mãnh liệt, trước tiên chém giết Địch Tinh, sau đó mới toàn thân toàn ý đối phó với Lưu Quân.
"Hắc hắc!"
Giống như đã sớm phát hiện ra sát ý của Tô Tử Mặc, Địch Tinh cười một tiếng quái dị, bảy linh mạch trên người hiển hiện, linh lực tràn ra, hắn ta bỗng nhiên há miệng phun ra một luồng khí đen cuồn cuộn, liên tục biến ảo khiến sát khí bức người!
Mặc dù To Tử Mặc chưa đả thông nhãn khiếu trong thất đại huyệt khiếu, nhưng hàng năm hắn tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, thị lực của hắn vẫn vô cùng cường đại.
Mà bây giờ, bị luồng khí đen này bắn tới, Tô Tử Mặc cảm thấy trước mắt đen kịt một màu, ánh mắt bị ngăn trở, chỉ chớp mắt đã mất đi tung tích của Địch Tinh.
Huyết Thối đao chém vào luồng sát khí này, giống như chém trúng vũng bùn, nửa bước khó đi.
Thân đao bị sát khí bao phủ rồi ăn mòn, linh quang dần dần ảm đạm, hào quang đỏ ngàu trên thân đao cũng có suy yếu dần.
"Hừ!"
Tô Tử Mặc hừ một tiếng, nắm Huyết Thối đao tới đặt nằm ngang trước ngực, thúc dục huyết mạch, trong lòng bàn tay hiện ra một đoàn lôi điện hừng hực, vòng một vòng trên thân đao.
Lực Lôi Điện là loại dương cương nhất, có khả năng tịch tà khu ma, cực kỳ khắc chế đối với âm vật như sát khí.
Tiếng đùng đùng nổ vang, sát khí cuốn trên thân Huyết Thối đao bị lôi điện trong lòng bàn tay Tô Tử Mặc tịnh hóa khu trừ!
Trên thân đao, năm đạo Linh Văn lại một lần nữa hiện lên, khôi phục lại sự sắc bén.
"Lôi điện!"
Trong đáy mắt Địch Tinh lướt qua một tia kiêng kị.
Trên thực tế, một ngụm sát khí mà hắn phun ra này không đơn giản, đây chính là một trong những bí thuật của Địa Sát giáo-Phệ Linh Sát!
Phệ Linh Sát có thể làm ô uế Linh khí, cực kỳ ghê gớm.
Linh khí nhiễm phải Phệ Linh Sát, linh khí phía trên đều sẽ bị thôn phệ, nếu như trong thời gian dài không thể khu trừ thì Linh Văn cũng sẽ bị xóa đi, Linh khí tương đương với việc bị phá hỏng.
Hô!
Lưu Quân bên cạnh chớp lấy cơ hội đánh tới, huyết mạch bành trướng giống như thủy ngân, sau lưng nổi lên một đợt gió lạnh, cánh tay không ngừng đập tới người đối diện.
Tô Tử Mặc khẽ dịch bước chân, vặn người trở tay chém ra một đao.
Coong!
Tia lửa bắn tứ tung.
Cả người Tô Tử Mặc chấn động, mượn nhờ phản lực song phương, lập tức triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, đằng đằng sát khí, đánh thẳng đến Địch Tinh cách đó không xa!
Địch Tinh khác với Lưu Quân.
Lực lượng nhục thể của hắn chỉ thường thường, năng lực cận chiến không mạnh, chỉ cần Tô Tử Mặc có thể cận thân, nhất định có thể chém giết hắn.
Địch Tinh giống như đã biết được ý đồ của Tô Tử Mặc, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
"Mau!"
Địch Tinh đột nhiên ném Cốt Thương trong tay ra ngoài, Cốt Thương lơ lửng giữa không trung, đầu ngón tay bắn ra một luồng sương mù đen kịt, chui vào bên trong thân thương.
Linh quang trên mười đoạn Cốt Thương sáng lên, lóe ra bốn đạo Linh Văn.
Ngón tay Địch Tinh biến ảo, liên tục bắt Linh quyết, quát khẽ một tiếng: "Đi!"
Vừa dứt lời, mười đoạn Cốt Thương đột nhiên rời ra, chia làm mười đoạn gai xương trắng, phía trên bao phủ sát khí, bắn nhanh về phía Tô Tử Mặc, chớp mắt đã áp sát.
Tô Tử Mặc vừa mới triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, trong lòng chợt lóe báo động!
Trước mắt hoa lên, mười đoạn gai xương từ đối diện đã đâm tới.
Những đoạn gai xương này cực kỳ sắc bén, lóe ra hàn quang, căn bản không kém gì các Linh khí sắc bén khác, nếu bị nó đâm trúng, trên người nhất định sẽ có thêm một lỗ thủng.
Đáng sợ nhất là mười đoạn xương gai này đã chặn lại tất cả các con đường mà Tô Tử Mặc có thể trốn tránh!
Tám phương phân biệt bị tám đoạn xương gai chiếm lấy.
Còn lại hai đoạn lại chặn lấy hai hướng trên dưới.
Mười phương hướng đã bị chặn toàn bộ!
Lúc này, dù Tô Tử Mặc có triển khai thân pháp Cự Mãng Phát Cỏ cũng khó mà tránh được gai xương!
"Thuật ngự khí thật cao minh!"
Tô Tử Mặc thầm kinh hãi.
Phiêu Miểu Kiếm Thuật trong tam đại bí thuật của Phiêu Miểu phong cũng là một loại thuật ngự khí, có tổng cộng ba tầng cảnh giới.
Nhưng so sánh với thuật ngự khí của Địa Sát giáo thì Phiêu Miểu Kiếm Thuật rõ ràng yếu hơn một bậc.
Từ khi tu hành đến nay, Tô Tử Mặc đã đại chiến vô số trận, đây là lần đầu tiên gặp được tu sĩ có thể dựa vào thuật ngự khí mà chặn được thân pháp của hắn!
Bây giờ nghĩ lại, ngày đó ở sâu dưới lòng đất, hắn có thể chém giết Ma tử của Địa Sát giáo, thật sự là quá mức may mắn.
Có cổ trận cấm linh kia tồn tại, chiến lực của Ma tử Địa Sát giáo không phát huy ra được một nửa.
Không nói cái khác, nếu lúc ấy Ma tử của Địa Sát giáo có thể lộ ra thuật ngự khí này thì hắn hoàn toàn có thể đứng ở thế bất bại.
Trong điện quang hỏa thạch, không kịp nghĩ nhiều, Tô Tử Mặc liên tục vung Huyết Thối đao, huyết mạch phun trào, trong miệng thét dài một tiếng, mượn nhờ xung lực cường đại, nặng nề trảm tới một đoạn xương từ chính diện đâm tới.
Coong!
Đoạn xương bị bắn bay, lộ ra một khe hở.
Ở phía trước cách đó không xa chính là Địch Tinh!
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng ngời, đang muốn theo khe hở kia xông thẳng tới, thì không khí ở từng hướng như sau lưng, hai bên, đỉnh đầu, dưới chân xuất hiện gơn sóng kịch liệt!
Chín đoạn xương gai kia căn bản không cho Tô Tử Mặc cơ hội.
Thấy Địch Tinh cách người không xa, nhưng Tô Tử Mặc lại không thể không đối phó với chín đoạn xương gai khác.
Thân pháp của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không bằng tốc độ của gai xương.