Chương 386: Dịch cân súc cốt
Đương! Đương! Đương!
Tô Tử Mặc liên tục vung Huyết Thối đao, chém bay ba đoạn xương gai.
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc lợi dụng linh giác, xuyên qua khẽ hở giữa hai đoạn xương gai, hiểm lại càng hiểm tránh qua!
Đằng một tiếng, sau lưng hắn xuất hiện một đôi linh dực lớn, Tô Tử Mặc đột nhiên đằng không bay lên, cuối cùng tránh được bốn đoạn xương gai còn dư lại.
Toàn bộ quá trình nói thì chậm chạp, kì thực chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Chỉ cần có một chút chần chờ là trên người Tô Tử Mặc sẽ có thêm một lỗ thủng!
Hắn phải liên tiếp dùng tới các thủ đoạn mới miễn cưỡng ngăn được Cốt Thương của Địch Tinh, Tô Tử Mặc cũng thầm kinh hãi.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, đang muốn lao xuống rút ngắn cùng Địch Tinh, trong mắt lại lóe lên hàn quang, thấy sát khí đánh tới.
Lúc đầu đoạn xương gai bị hắn bắn bay kia đã một lần nữa đâm đến gần!
Thế công liên tục có thể xưng là hoàn mỹ, căn bản không cho Tô Tử Mặc cơ hội thở dốc!
Tô Tử Mặc mượn nhờ linh dực, lơ lửng ở giữa không trung, đầu ngửa ra sau, cả người gần như song song cùng mặt đất.
Sưu! Sưu! Sưu!
Từng tiếng xé gió vang lên.
Chín đoạn xương gai một lần nữa bắn về, lần thứ hai chặn đường của Tô Tử Mặc.
Rơi vào đường cùng, Tô Tử Mặc chỉ có thể liên tục chém ra Huyết Thối đao, khó khăn di chuyển và liều mạng!
Đương! Đương! Đương! Đang!
Tô Tử Mặc mới vừa đằng không bay lên, nhưng bị mấy đoạn đoạn xương gai liên tiếp bắn tới khiến hắn lại bị ép rơi xuống trên mặt đất.
Đến tận lúc này, Tô Tử Mặc rốt cuộc đã hiểu vì sao trong lòng đám người Đường Du đều nhận định rằng hắn căn bản không phải đối thủ cuae Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương.
Mặc dù trong trận huyết chiến kia, hắn thể hiện ra lực lượng cường đại không có gì sánh bằng, thậm chí còn lấy một chọi hai, cường thế chém giết hai Trúc Cơ bảy mạch nhưng vẫn không người nào xem trọng hắn.
Hai người trước mắt kia đã cho ra đáp án.
Đây chính là thực lực của đệ tử trong những đại tông môn và thế lực cao cấp nhất ở Thiên Hoang đại lục
"Thiên La Quyền!"
Lưu Quân quát lên.
Sau lưng Tô Tử Mặc, linh khí trong hư không sinh ra gợn sóng mãnh liệt, đây là dấu hiệu ngưng tụ linh thuật.
Chỉ cần cảm thụ linh khí biến hóa trong hư không đã có thể suy đoán ra, Thiên La Quyền này có uy lực cực kì khủng bố!
Chỉ thấy cách đó không xa, Lưu Quân nđang bắt Linh quyết, cách hư không, đánh ra một quyền về phía Tô Tử Mặc.
Một nắm đấm bằng linh lực ngưng tụ giống như thực chất vậy, nắm đấm này óng ánh trong suốt, đánh về phía Tô Tử Mặc.
Ầm!
Tô Tử Mặc vừa mới rơi trên mặt đất, bên tai đã truyền đến tiếng nổ vang.
Không cần nhìn, Tô Tử Mặc cũng có thể cảm nhận được một nắm đấm đang đánh về phía thân thể của hắn, thanh thế doạ người, đã đánh nát không khí chung quanh!
Lưu Quân giết tới!
Sau Thiên La Quyền, thân hình Lưu Quân lấp lóe phóng tới, cánh tay không ngừng đánh ra, trên bao cổ tay lấp lóe linh quang, hung hăng đập tới đầu của Tô Tử Mặc.
Lưu Quân không hổ là đệ tử Tiên môn, nắm giữ thời cơ xuất thủ vô cùng tốt!
Khi Thiên La Quyền đánh xuống, hắn ta cũng đã vọt tới phụ cận, đánh ra sát chiêu!
Nguy cơ!
Tình huống trước mắt còn hung hiểm hơn trận huyết chiến mười ngày trước!
Chỉ đối phó với mười đoạn xương gai trước mắt này mà hắn đã có vô cùng chật vật rồi, sau lưng lại có Lưu Quân với năng lực cận chiến kinh khủng đánh tới, chỉ không cẩn thận một chút là Tô Tử Mặc sẽ phơi thây tại chỗ!
Trong mắt Lưu Quân cùng Địch Tinh đều lóe ra vẻ hưng phấn.
Theo bọn hắn nghĩ, Tô Tử Mặc có muốn tránh cũng không thể tránh nữa, làn này hẳn phải chết!
Bị vây trong thế công này, cho dù là Bùi Thuần Vũ cùng Tiết Dương đến đây cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Nhưng khiến hai người kinh ngạc chính là bọn hắn vẫn không thấy một chút bối rối nào trên mặt của Tô Tử Mặc.
Trong tròng mắt kia vẫn bình tĩnh như nước, chỉ có gợn sóng từ sát khí thôi.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc làm ra một cử động làm hai người Lưu Quân, Địch Tinh không thể nào hiểu được.
Thu Huyết Thối đao về.
Hai người không nghĩ ra vì sao Tô Tử Mặc thế lại có động tác này, hắn đã xuất thủ!
"Phục Ma Ấn!"
Tay trái Tô Tử Mặc biến ảo, ngón giữa cùng ngón trỏ đan xen, ngưng tụ ra một thủ ấn, vận chuyển tâm pháp.
Ầm ầm!
Một bàn tay lớn màu vàng óng từ trên trời giáng xuống, tỏa ra quang mang vạn trượng, phá vỡ bầu trời, đường vân trên bàn tay đều có thể thấy rõ ràng, đập về Thiên La Quyền, khí thế doạ người!
Quyền chưởng chạm vào nhau, ở giữa không trung bắn ra một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc.
Linh khí trong hư không trong nháy mắt đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Một lực lượng khổng lồ ở trung tâm quyền chưởng va chạm bắn ra, linh lực tán loạn, kim quang lan tràn ra bốn phía.
Vừa rồi liên tục đối địch với Địch Tinh, hai tay Tô Tử Mặc đã hơi tê.
Nếu không phải hắn có huyết mạch cường thịnh như thủy triều phun trào, thì lúc này hai cánh tay của hắn đã không cử động nổi, chớ nói tới chuyện còn có dư lực chống cự!
Nhưng đúng lúc này, một quyền của Lưu Quân lại đập tới.
"Đến hay lắm!"
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại, trở tay đánh ra một quyền!
Tay phải của hắn chính là huyết sắc cốt chưởng cứng rắn không gì phá vỡ nổi.
Một phe là một kích chuẩn bị từ lâu, một bên là bị ép phản kích, biết rõ lực lượng chênh lệch nên Tô Tử Mặc chỉ có thể cam đoan tay phải của mình sẽ không bị đối phương phế bỏ!
Ầm!
Quyền và cánh tay chạm vào nhau.
Bao cổ tay của Lưu Quân đập trúng nắm đấm của Tô Tử Mặc, nhưng không có tiếng nứt xương thvang lên, ngược lại chỉ có một tiếng vang trầm truyền ra.
Tay phải của Tô Tử Mặc đầm đìa máu me, nhưng xương cốt vẫn hoàn hảo, chỉ là huyết nhục nổ tung.
"Ồ, bàn tay đều không bị phế? "
Con ngươi của Lưu Quân hơi co vào.
Đối phương dùng máu thịt va chạm với Linh khí cực phẩm của hắn, thế mà chỉ là đổ máu một chút, ngay cả xương cốt đều không nứt.
Quả nhiên, Tô Tử Mặc vội vàng đớn đỡ nên lực lượng không bằng đối phương, thân hình nhanh chóng bị đẩy lùi, sắp đụng vào mười đoạn xương gai từ sau lưng đâm tới!
"Ha ha, người này cuối cùng lại chết trong tay ta..."
Địch Tinh cười lạnh một tiếng, nhưng còn chưa dứt lời đã im bặt.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, đáng lẽ Tô Tử Mặc lsắpbị mười đoạn xương gai xuyên thủng, thì gân cốt trong cơ thể của hắn cùng vang lên, cả người đột nhiên thu thỏ thành một đoàn, giống như một đứa trẻ mấy tuổi!
Hí!
Hai người cùng hít một hơi lãnh khí.
Lưu Quân càng hoảng sợ biến sắc.
Làm sao có thể?
Lưu Ly cung tinh thông thuật luyện thể, hắn biết rõ, một người muốn làm đến một màn này, quả thực là khó như lên trời!
Đây là thuật dịch cân súc cốt, gân và xương cốt đều đã tu luyện đến mức tận cùng!
Một người thậm chí có thể dựa vào điểm này để thay hình đổi dạng.
Trừ phi là Nguyên Anh Chân Quân có được Nguyên Thần mới có thể phân biệt ra được dung mạo chân thực của người này.
Đừng nói là hắn, cho dù là Bùi Thuần Vũ của Lưu Ly cung cũng không làm được đến mức này!
Thân thể thu nhỏ, vốn có mấy đoạn xương gai hẳn là đâm trúng Tô Tử Mặc, trong nháy mắt đã thất bại.
Nhưng dù vậy, Tô Tử Mặc cũng không tránh được tất cả đoạn xương gai.
Thân thể Tô Tử Mặc gầy nhỏ, vặn vẹo dịch chuyển ở giữa không trung, đã uốn lượn thành một đường cong khó có thể tưởng tượng, xuyên qua mấy đoạn xương gai!
Phốc!
Huyết quang thoáng hiện.
Một đoạn xương gai lướt qua trước ngực Tô Tử Mặc, vạch ra một đạo vết thương.
Mặc dù không thể tránh được tất cả đoạn xương gai, nhưng Tô Tử Mặc đã dựa vào dịch cân súc cốt mà thoát được kết cục phải chết!
Lốp bốp!
Dưới ánh mắt soi mói của hai người, trong thân thể Tô Tử Mặc lại vang lên tiếng động, một đứa trẻ lớn mấy tuổi, thân thể dần nở lớn, trong chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.