Chương 387: Đánh giết
Ánh mắt Địch Tinh sâu thăm thẳm, nhìn chòng chọc vào vết thương của Tô Tử Mặc.
Vết thương này cũng không sâu, nhưng binh khí của Địa Sát giáo bọn hắn đều được sát khí rèn luyện, một khi đánh trúng người, cho dù là vết thương cực kỳ nhỏ, sát khí cũng sẽ điên cuồng tràn vào.
Sát khí nhập thể, nhẹ thì linh lực vận chuyển không được, chiến lực giảm mạnh, nếu không thể kịp thời khu trừ, thậm chí sẽ hủy đi căn cơ, sau này tu vi đều khó mà tiến thêm!
Bị nặng thì sát khí phệ tâm, cắn đứt tâm mạch, có thể sẽ bỏ mình tại chỗ!
Nhưng dưới ánh mắt soi mói của Địch Tinh, miệng vết thương trên ngực Tô Tử Mặc chỉ lóe ra từng tia lôi quang làm sát khí tán loạn, biến mất không còn một mảnh.
Tô Tử Mặc đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Lưu Quân cùng Địch Tinh, sát ý trong mắt càng ngày càng mạnh, khí tức cả người, giống như đã sinh ra biến hóa.
"Hắc hắc."
Địch Tinh cười lạnh nói: "Tô Tử Mặc, ngươi ngoan ngoãn chịu trói đi! Thuật dịch cân súc cốt kia của người, dùng lần thứ nhất còn dễ, lần tiếp theo ta đã có chuẩn bị, cho dù ngươi co lại thành một đứa trẻ cũng sẽ mất mạng thôi!"
"Tô Tử Mặc, ta cho ngươi một cơ hội."
Ánh mắt Lưu Quân lóe lên, đột nhiên nói ra: "Chỉ cần ngươi đồng ý giao ra công pháp luyện thể của ngươi, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Hơn nữa, ta sẽ lựa chọn đứng về bên ngươi, chém giết Địch Tinh ở nơi này, được chứ? "
"A a a a."
Tô Tử Mặc nở nụ cười, trong mắt hiện ra một tia sáng yêu dị, bẻ bẻ cổ nói: "Các ngươi thật sự nghĩ rằng mình đã thắng chắc "
Vừa dứt lời, một đợt gió lạnh không hề có điềm báo trước đã thổi lên.
Nhìn thấy thần sắc Tô Tử Mặc quỷ dị, hai người Lưu Quân, Địch Tinh đột nhiên cảm thấy sợ hãi!
"Tại sao lại có thể có cảm giác này? "
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
"Muốn công pháp luyện thể của ta "
Tô Tử Mặc liếm môi một cái, trong mắt lóe ra hung quang, nhếch miệng cười một tiếng, lớn tiếng nói: "Ngươi có mệnh học sao?"
Ầm!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc truyền ra một tiếng vang trầm, giống như đang giải khai phong ấn nào đó, giải phóng ra một yêu ma thượng cổ, làm cho tâm thần người nhìn run rẩy!
Song phương giao thủ mặc dù rất ngắn, nhưng Tô Tử Mặc đã ý thức được, nếu tiếp tục chém giết như vậy, với thực lực trước mắt của hắn cũng rất khó đánh bại hai người.
Đúng lúc nơi đây trống trải không có người, có thể trực tiếp yêu hóa giết người mà thần không biết quỷ không hay!
Tô Tử Mặc bộc phát ra lực khí huyết, thân thể tăng vọt, toàn thân yêu khí lượn lờ, con ngươi đen kịt, yêu khí màu đỏ như ẩn như hiện.
"Yêu tộc!"
Lưu Quân, Địch Tinh đều hoảng sợ biến sắc.
"Không đúng, làm sao có thể ?"
Nhìn thấy yêu khí nồng nặc mãnh liệt kia, hai người lập tức nghĩ rằng Tô Tử Mặc là Yêu tộc, nhưng nghĩ lại thì hai người lại thấynghi ngờ.
Trước khi Yêu tộc ngưng kết ra nội đan, bước vào Đan Đạo thì căn bản không có cách nào biến ảo thành hình người.
Chuyện này sao có thể
Huống chi, Tô Tử Mặc rõ ràng đã đả thông kỳ kinh bát mạch mà chỉ Nhân tộc mới có, tại sao có thể là Yêu tộc
Tất cả mọi chuyện trước mắt căn bản không thể giải thích.
Trên thực tế, đừng nói là hai người kia, cho dù là Nguyên Anh Chân Quân, Phản Hư đạo nhân cũng chưa hẳn có thể giải thích chuyện này.
Bình thường người yêu khác đường, ngôn ngữ hai tộc không thông, thân thể cấu tạo khác biệt, phương pháp tu luyện, công pháp tu luyện tự nhiên cũng khác nhau một trời một vực.
Đừng nói là Yêu tộc cùng nhân tộc, cho dù là Hổ tộc và Báo Tộc tương tự trong Yêu tộc, công pháp đều sẽ khác biệt.
Công pháp của hai tộc, huyết mạch, tất cả mọi thứ vốn dĩ không tương thông!
Nhưng nếu như Tô Tử Mặc trước mắt là Nhân tộc, vậy yêu khí trên người của hắn nên giải thích thế nào
Mức độ đậm đặc của yêu khí này, thậm chí đã không kém gì thuần huyết hung thú!
Ngay khi Lưu Quân cùng Địch Tinh thất thần, thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước người Lưu Quân.
Sau lưng Tô Tử Mặc liên tục hiện ra tàn ảnh, thật lâu sau vẫn không tiêu tan!
"A!"
Sắc mặt Lưu Quân đại biến, trái tim suýt đã chút nổ tung!
Khí thế của Tô Tử Mặc quá mạnh!
Cả người nhào tới, mang theo khí tức làm cho người hít thở không thông, thật sự còn muốn hung hãn hơn so với hung thú từ thời đại Thượng Cổ, khí huyết bành trướng, sát ý lạnh thấu xương!
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Quân vội vận chuyển huyết mạch, điên cuồng vận chuyển linh lực, bao cổ tay lóe ra linh quang sáng chói.
"Ta không không cần biết ngươi là quái vật gì, chết hết cho ta!"
Lưu Quân nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng thôi động đến cực hạn, trên cổ nổi gân xanh, cánh tay liên tục đánh ra, hung hăng đạp về phía đầu của Tô Tử Mặc!
Đây đâu còn là cánh tay.
Kết hợp với bí thuật của Lưu Ly cung, trên cánh tay này đã bịt kín một tầng quang huy thần bí trong suốt, còn có cả Linh khí cực phẩm, đây hoàn toàn chính là một cánh tay lớn bằng thép!
Tô Tử Mặc không lùi không tránh, hắn cũng đưa tay ra nghênh đón từng quyền kia.
Lạch cạch một tiếng, cánh tay Tô Tử Mặc mềm dẻo như không xương, nhìn như không dùng sức.
Trong nháy mắt khi hai cánh tay tiếp xúc với nhau, Tô Tử Mặc khẽ chấn động! !
Thần bí quang hoa trên cánh tay Lưu Quân trong nháy mắt tán loạn.
Tạch tạch tạch!
Mặc dù có bao cổ tay bảo vệ, cánh tay của Lưu Quân cũng vặn vẹo không còn hình dáng, xương cốt bên trong đều vỡ vụn, xương gẫy đâm rách huyết nhục, máu tươi đàm đìa nhìn thấy mà giật mình!
"A!"
Lưu Quân hét thảm một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch.
Sau khi Tô Tử Mặc yêu hóa, bộc phát ra khí huyết, lực lượng đã tăng lên không chỉ một cấp, huống chi hắn còn dùng hết sát chiêu trong bí điển Đại Hoang Yêu Vương!
Sưu! Sưu! Sưu!
Sau lưng Tô Tử Mặc xuất hiện từng con gió lạnh.
Không cần nhìn cũng có thể đoán ra, nhất định là Địch Tinh xuất thủ!
"Hắc!"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, phế bỏ cánh tay Lưu Quân xong, thân hình không hề dừng lại, lấn người xông lên.
Lưu Quân cắn chặt răng, mồ hôi lạnh đã chảy ròng.
Hắn chỉ cần có thể ngăn cản Tô Tử Mặc một lát, mười đoạn xương gai của Địch Tinh sẽ đâm tới, vây quanh Tô Tử Mặc vào trong đó, đến lúc đó hắn có thể chạy đi!
Lưu Quân liều mạng một lần, lần thứ hai đánh ra một quyền.
Từ khi Yêu hóa, không chỉ có lực lượng của Tô Tử Mặc tăng lên, mà còn có tốc độ!
Tốc độ của Tô Tử Mặc không giảm trái lại còn tăng lên, thân hình co rụt lại, cả người cuộn lại thành một đoàn, tư thế quỳ như không quỳ, lại vừa vặn tránh đi nắm đấm của Lưu Quân.
Hai tay của Tô Tử Mặc dường như đang dâng lên một quả đào tiên, đi tới trước người Lưu Quân, thân hình đột nhiên bắn ra, song chưởng giơ lên trên, nặng nề đánh vào trên cằm Lưu Quân!
Răng rắc!
Đầu của Lưu Quân ngã ngược về sau, cái cằm bị đánh nát, xương cổ bị bẻ gãy, đã không có hô hấp!
Thấy cảnh này, Địch Tinh sợ đến mức hít một hơi hơi lạnh.
Ai có thể ngờ được một Trúc Cơ bảy mạch của Lưu Ly cung, vậy mà lại bị người ta cận thân đánh chết!
Hàn quang phá không, mười đoạn xương gai vẫn đuổi theo đuổi không bỏ, vốn nên nên đâm vào trên người Tô Tử Mặc.
Nhưng Tô Tử Mặc khẽ nhún người xuống, cả người gần như dính trên mặt đất, vọt về phía trước, cả người giống như một đầu cự mãng, vồ giết tới phía Địch Tinh.
Lần này, trực tiếp tránh được chín đoạn xương gai tập kích!
Phốc! Phốc! Phốc!
Chín đoạn xương gai, ngược lại đã đâm xuyên thi thể Lưu Quân!
Còn dư lại một đoạn xương gai, sắp cắm vào đầu của Tô Tử Mặc, lại bị hắn vươn tay phải ra, trực tiếp nắm vào trong lòng bàn tay!
Đâm không thủng!
Đoạn xương gai là cực phẩm Linh khí, vậy mà không thủng đâm tay phải của Tô Tử Mặc!
Khi Địch Tinh đang vô cùng kinh ngạc, hắn cảm thấy mắt tối sầm lại, một bóng người cao to từ dưới đất đứng lên, che khuất ánh mắt của hắn.
Tốc độ quá nhanh!
Trong vòng một trượng, chớp mắt đã áp sát!
Đáy lòng Địch Tinh trầm xuống.
Sau một khắc, yêu khí đỏ thắm phun trào, bao phủ Địch Tinh vào.