Chương 388: Tiên tích
Sau một lát, yêu khí màu đỏ dần dần biến mất, lộ ra hai thân ảnh.
Địch Tinh trừng lớn hai mắt, thần sắc hoảng sợ, trên đỉnh đầu đã có thêm năm lỗ máu, máu tươi từ đó chảy ra, dĩ nhiên đã bỏ mình.
Tô Tử Mặc lắc người, gân cốt vang động, thân hình cao lớn trong chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Một lần nữa đổi thành một bộ thanh sam sạch sẽ, Tô Tử Mặc nhặt lên túi trữ vật của hai người, sau đó lấy ra địa đồ đối chiếu phương hướng, rồi mau chóng đuổi theo.
Đao Sơn Linh Hải cách thành Huyền Thiên chừng hai ba ngày chạy nhanh.
Trên đường đi, Tô Tử Mặc mở ra túi trữ vật của Lưu Du và Địch Tinh để nhìn thoáng qua.
Hắn vốn còn nghĩ nếu có thể tìm tới thuật ngự khí của Địa Sát giáo giống loại điều khiển mười đoạn xương gai kia thì không còn gì tốt hơn.
Hắn hoàn toàn có thể tu luyện loại thuật ngự khí này, để áp dụng trên phi kiếm của mình!
Kể từ đó, cho dù không ngưng tụ ra kiếm trận, chỉ dựa vào thuật ngự kiếm cũng đủ để bộc phát ra lực lượng sát phạt cực lớn!
Nhưng khiến hắn thất vọng là trong túi trữ vật của hai người lại không phát hiện ra bảo vật gì đáng động tâm.
Nhưng nghĩ lại, Tô Tử Mặc cũng có thể lý giải.
Loại thuật ngự khí kia của Địa Sát giáo, nhất định là bí mật bất truyền của tông môn, làm sao lại tùy tùy tiện tiện thả ở trong túi trữ vật.
Giống như là tam đại bí thuật của Phiêu Miểu phong, đừng nói là đám người Tô Tử Mặc, cho dù là Kim Đan chân nhân cũng không có tư cách mang bí thuật ở trên người.
Một trận chiến này, mặc dù trấn sát đệ tử của hai đại siêu cấp tông môn là Lưu Ly cung, Địa Sát giáo, nhưng Tô Tử Mặc cũng không ngừng tự suy xét lại.
Từ khi tu hành đến nay, mặc dù hắn chiến đấu vô số lần, nhưng lại rất ít giao thủ cùng những đệ tử của tông môn siêu cấp.
Một lần duy nhất là ở sâu dưới lòng đất.
Tô Tử Mặc lấy một địch năm, còn đánh bại ngũ đại Ma tử của Ma môn.
Trận chiến kia đã để hắn sinh ra một loại ảo giác, Ma môn cũng không có gì khá hơn!
Nghĩ như thế, Tiên môn, Phật môn tự nhiên cũng không đáng gây sợ.
Huống chi, mấy năm qua, Tô Tử Mặc chiến đấu cùng giai đều chưa từng bại một lần, còn nhiều lần vượt cấp chém giết.
Trong nhận thức của Tô Tử Mặc, dù tu vi cảnh giới của đối phương cao hơn, hắn cũng có thể lợi dụng thân pháp, tốc độ để rút ngắn khoảng cách, cận thân chém giết đối thủ!
Mà một trận chiến này đã triệt để giúp Tô Tử Mặc tỉnh táo lại, thu hồi lòng khinh thị.
Đối thủ cường đại chân chính, chỉ cần dựa vào thuật ngự khí cao minh là có thể hạn chế lại thân pháp, hành động của ngươi, để ngươi không có không gian để tránh, càng không có cơ hội cận thân!
Địch Tinh khống chế mười đoạn xương gai, góc độ linh hoạt, lực lượng mười phần, tốc độ cực nhanh, công kích như nước chảy mây trôi, không có chút khoảng cách nào.
Tô Tử Mặc mệt mỏi đối phó mới tránh được, chớ nói chi là cận thân chém giết đối thủ.
Đây cũng chính là sự khủng bố của người tu chân.
Đại đa số người tu chân đúng là đều có nhục thân yếu đuối, một khi bị yêu thú cận thân, gần như sẽ khó thoát khỏi cái chết, đây là sự thật.
Nhưng người tu chân lại có thể dựa vào rất nhiều linh thuật, Linh khí để hạn chế hành động của yêu thú!
Luyện Thể Sĩ cùng Luyện Khí sĩ có ưu thế, cũng có nhược điểm.
Rốt cuộc là ai cường đại hơn, thì phải xem phe nào có ưu thế hơn.
Giống như một trận chiến khi nãy, Tô Tử Mặc chỉ vận chuyển huyết mạch đã không đủ để ngăn chặn thế công của mười đoạn xương gai.
Nhưng khi hắn yêu hóa, bộc phát ra lực khí huyết thì lực lượng, tốc độ đều tăng lên tới một cấp độ khác, phát huy ra ưu thế vô hạn của Luyện Thể Sĩ, từ đó cận thân chém giết đối thủ!
Mới chỉ là Địch Tinh, Lưu Du đã khiến Tô Tử Mặc cảm thấy khó giải quyết như thế, nếu đối đầu với Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương thì sợ rằng sẽ càng thêm gian nan.
Mà Lưu Ly cung, Địa Sát giáo lại chỉ là một chi trong Tiên môn, Ma môn.
Tiên môn có tổng cộng chín phái, Ma môn có bảy tông nhiều, Phật môn còn có sáu tự, những tông môn cổ lão này đều có nội tình hùng hậu, có vô số bí thuật tuyệt học, chân truyền đệ tử của họ sẽ có thủ đoạn lăng lệ như thế nào, nên đáng sợ như thế nào?
Hiểu được chuyện này, trong mắt Tô Tử Mặc cũng không hề sầu lo gì, ngược lại còn lóe ra vẻ hưng phấn.
Hắn xâm nhập vào sâu trong thượng cổ chiến trường, thứ nhất là vì Khai Mạch đan hoàn mỹ.
Nhưng trên thực tế ở sâu trong nội tâm của hắn, hắn lại muốn kiến thức đệ tử của những siêu cấp tông môn kia một chút.
Tô Tử Mặc muốn chiến!
Chiến khắp thiên hạ!
Thực chất bên trong hắn luôn có một cỗ ngạo khí không kém ai!
...
Tô Tử Mặc dựa vào khí tức hùng hậu, thể lực cường đại, ngày đêm chạy vội chưa từng ngừng.
Cho dù là vào ban đêm, hắn cũng không cố kỵ gì, tản mát ra yêu khí cường đại để tiếp tục đi đường, có rất ít yêu thú dám tuỳ tiện tiến lên.
Hai ngày sau, tốc độ của Tô Tử Mặc dần dần chậm lại, nhìn về phía chân trời xa xa, trong ánh mắt toát ra vẻ chấn động.
Tô Tử Mặc chưa bao giờ thấy Đao Sơn Linh Hải trong truyền thuyết.
Nhưng khi vừa đến nơi này, hắn đã biết ngọn núi ở trước mắt kia, vùng biển kia chính là nơi đó.
Còn chưa tới gần, bên tai Tô Tử Mặc có thể nghe được tiếng sóng triều ầm ầm rung động.
Khí tức ẩm ướt đập vào mặt.
Khí tức này, cũng không phải là không khí ướt át, mà là... linh khí ướt át, nồng đậm thuần túy!
"Chẳng lẽ, biển rộng vô tận trước mắt này là do linh khí ngưng tụ thành "
Trong lòng Tô Tử Mặc lướt qua suy nghĩ này, không khỏi giật nảy mình.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng tay áo xé gió truyền đến, mấy vị tu sĩ vừa mới đuổi tới nơi đây, đối thoại giữa bọn họ khiến Tô Tử Mặc chú ý.
" Đao Sơn Linh Hải này xem như thánh địa cho đao tu chúng ta, coi như không thể đạt được Đao Hoàng truyền thừa, cũng phải đến đây triều bái một phen."
"Tương truyền ở thời kỳ Thượng Cổ, trước khi Đao Hoàng rời đi Thiên Hoang đại lục, vì không nghĩ bên trong trăm binh chỉ có Đao đạo bị đứt đoạn truyền thừa ở Thiên Hoang đại lục, nên mới dùng đại pháp lực, cướp đoạt linh khí trong vòng nghìn dặm, khoáng thạch, ngưng tụ thành biển, hội tụ thành núi, mới có tiên tích bây giờ- Đao Sơn Linh Hải."
"Lợi hại như vậy?"
Có người thán phục một tiếng.
Tô Tử Mặc cũng là lộ ra vẻ rung động, âm thầm tặc lưỡi.
Lật tay tụ khí thành biển, tích thạch thành núi, đây là thủ đoạn gì?
Đáng sợ nhất là, mảnh Linh Hải này được ngưng tụ ra từ thời đại Thượng Cổ, cách nay không biết bao nhiêu năm rồi.
Năm tháng dài dằng dặc, thời gian thấm thoắt, ngay cả rất nhiều đại tông môn từ thời đại Thượng Cổ đều đã bị chôn vùi, không còn dấu vết, chỗ di tích này lại vẫn hoàn hảo, không có dấu hiệu khô khốc!
Nếu như truyền thuyết này là thật, có lẽ Đao Hoàng đã siêu việt người tu chân.
Trong tu chân giới vẫn luôn lưu truyền một thuyết pháp, chính là ở cuối con đường tu chân, chính là Tiên trong truyền thuyết hư vô phiêu miểu, trường sinh cửu thị!
Nhưng rốt cuộc có phải có Tiên không thì không có ai cho ra một đáp án xác thực.
Nhưng Tô Tử Mặc nghĩ dù cho là thủ đoạn của tiên nhân trong truyền thuyết, cũng chỉ như vậy thôi.
Đi tới gần, trùng kích mà Đao Sơn Linh Hải mang tới cho Tô Tử Mặc càng thêm mãnh liệt!
Bên bờ có vô số đá ngầm màu đen đậm, chẳng biết tại sao, trên những tảng đá ngầm này lại khắc đầy dấu vết lợi khí vạch qua, từng đạo từng đạo, nhìn thấy mà giật mình.
Hải triều ầm ầm, gầm thét, rống giận, khí thế bàng bạc, sóng lớn vỗ bờ, cuốn lên tầng tầng bọt nước như tuyết.
Ở lằn ranh biển trời, một ngọn núi đứng sừng sững, cao vút trong mây.
Hình dạng của ngọn núi này giống như một thanh trường đao cắm ngược vào Linh Hải, thân đao thon dài dốc đứng, chuôi đao ở bên trong mây mù, như ẩn như hiện.
Đây chính là Đao Sơn Linh Hải!