Chương 394: Nguy cơ sớm tối
"Đạo của bách binh, dù là kiếm pháp hay là đao pháp, đều có ba cảnh giới là hình, thế, ý."
Giọng nói của Đao Hoàng tiếp tục vang lên: "Cảnh giới 'Hình ' chính là chiêu thức đao pháp, đây là cảnh giới dễ hiểu nhất. Chỉ cần tu sĩ chăm chỉ siêng năng tu luyện, nhất định có thể đạt tới cấp độ thuần thục đao pháp, vận dụng tự nhiên."
"Thế, là cảnh giới thứ hai, tương đối trừu tượng, có thể hiểu thành khí thế, đại thế, thanh thế, không phải người nào cũng có thể tu luyện ra. Có số người dành cả đời cũng không thể nào hiểu được hàm nghĩa của 'Thế '."
"Đạt tới cảnh giới 'Thế ', uy lực của đao pháp sẽ càng lớn, hoàn toàn tăng lên đến một cấp độ khác!"
"Cảnh giới thứ ba chính là ý. Kiếm có kiếm ý, đao cũng có đao ý. Ý, nói một cách đơn giản chính là ý cảnh, càng thêm hư vô, phiêu miểu. Chém ra một đao, có uy thế của thiên địa! Chỉ khi tu luyện ra Nguyên Thần mới có thể cảm nhận được ảo diệu của 'Ý cảnh '."
Muốn tu luyện tới cảnh giới thứ ba, ít nhất cũng cần đạt tới Nguyên Anh cảnh, trước mắt Tô Tử Mặc hoàn toàn không cần cân nhắc.
Bây giờ, hắn chỉ cần tu luyện ra hai cảnh giới đầu của đao pháp là đủ.
Tô Tử Mặc rút Huyết Thối đao ra, nhớ lại năm thức đao pháp mà Đao Hoàng diễn luyện, bắt đầu diễn luyện trên đỉnh núi.
Đúng như Đao Hoàng nói, mặc dù chỉ có năm thức đao pháp thật đơn giản, nhưng muốn thi triển ra một thức đao pháp hoàn chỉnh lại khó như lên trời!
Tô Tử Mặc cũng rốt cuộc hiểu ra vì sao Đao Hoàng lại xây dựng ra khảo nghiệm này.
Định Hải Quyển có yêu cầu về thân thể quá cao!
Chỉ nói tới Nghịch Lưu Thức, mới là một thức mở đầu nhưng nếu cường độ nhục thân không đủ, thì toàn bộ cánh tay sẽ nổ tung!
Sau khi tu luyện Thông Khiếu thiên đạt tới tiểu thành, Tô Tử Mặc cũng phải vận chuyển huyết mạch mới có thể thi triển đi ra.
Một đao này chém ra cần điều động mỗi một tấc cơ bắp trên thân thể!
Đương nhiên, để diễn luyện xong một thức đao pháp hoàn chỉnh, không chỉ có một chút khó khăn như thế.
Từng động tác nhấc tay, thời cơ xuất thủ, góc độ xuất đao, cường độ đao đều không thể có một chút sai lệch nào, nếu không một thức đao pháp này không thể thi triển ra.
Không ngừng thử nghiệm, không ngừng diễn luyện.
Cũng may khi Tô Tử Mặc vượt qua Linh Hải đã trải nghiệm cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ đối với bốn thức Nghịch Lưu, Kinh Đào, Tuyền Qua, Liên Y, nên muốn lĩnh ngộ cũng tương đối dễ dàng.
Mười ngày trôi qua, Tô Tử Mặc không ngủ không nghỉ, cuối cùng đã có thể diễn luyện hoàn chỉnh bốn thức đầu của đao pháp một lần.
Luyện bốn thức đao pháp này cũng chưa thuần thục, thậm chí còn có chút trúc trắc, nhưng cuối cùng cũng thành công.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, mặc kệ Tô Tử Mặc điều chỉnh, nhớ lại hay diễn luyện thế nào cũng đều không thể thi triển ra một thức cuối cùng- Định Hải Thức.
Rõ ràng là một đao rất đơn giản, nhưng Tô Tử Mặc lại không thể xuất đao.
Tô Tử Mặc cũng không nhụt chí, dựa theo lời Đao Hoàng nói, Định Hải Thức là tinh túy của Định Hải Quyển, nếu có thể lĩnh ngộ thì có đi khắp thiên hạ!
Đó là cảnh giới gì
Chỉ sợ đã vượt qua hiểu biết của Tô Tử Mặc.
Trong mười ngày này, trên đỉnh núi ngoại trừ Tô Tử Mặc ra, còn có một hư ảnh hán tử thô kệch, lẳng lặng nhìn Tô Tử Mặc đang diễn luyện đao pháp mà không nói chuyện.
Mười ngày sau, khi thấy Tô Tử Mặc có thể hoàn chỉnh diễn luyện ra bốn thức đầu của đao pháp, cuối cùng trong mắt hán tử thô kệch cũng lóe lên một tia vui mừng.
"Rất tốt, ngươi rất tốt."
Đao Hoàng gật gật đầu, âm thanh dần dần hạ thấp, hư ảnh cũng nhanh chóng trở thành nhạt nhòa, biến mất giữa thiên địa.
Tô Tử Mặc thu đao, quay về phía hư ảnh Đao Hoàng vừa tiêu tán kia cúi người thật sâu.
Sau một khắc, Đao sơn sụp đổ, Linh Hải bốc hơi.
Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, trong lòng đột nhiên có chút thương cảm.
Hai quyển bí pháp Triều Tịch Quyển, Định Hải Quyển được truyền thừa xuống, một nhân kiệt cái thế trong thời đại Thượng Cổ lưu lại dấu vết cuối cùng trên Thiên Hoang đại lục cũng biến mất theo.
Bên bờ, đông đảo tu sĩ đều nhìn cảnh tượng này, trong lòng rung động thật lâu không nói được gì.
Đao Sơn Linh Hải biến mất ở trước mắt mọi người với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, !
Đao sơn hóa thành một đống đá vụn vô dụng, Linh Hải khô cạn, linh khí một lần nữa trở về với thiên địa.
Kể từ hôm nay, bên trên Thiên Hoang đại lục đã không còn có Đao Sơn Linh Hải!
Đám người may mắn chứng kiến cảnh tượng này.
Tô Tử Mặc hạ xuống trên mặt đất, lúc này hắn đang lâm vào trầm tư, cẩn thận lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai mà Đao Hoàng nói tới—— thế!
Bình thường lúc này Tô Tử Mặc diễn luyện bốn thức đầu của đao pháp chưa thuần thục nghĩa là cảnh giới thứ nhất còn chưa đạt tới, căn bản không cần thử nghiệm lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai.
Nhưng đối với việc cảm ngộ về 'Thế ', Tô Tử Mặc có cảm giác đã từng quen biết.
Khi còn đọc sách ở trấn Bình Dương, Tô Tử Mặc thường thường luyện chữ.
Ở trong thư pháp cũng có cách nói 'Chín thế ', chính là chín loại thế của đầu bút lông.
Khống chế vị trí đặt bút, chuyển bút, tàng phong, tàng đầu, hộ vĩ, tật thế, cướp bút, sáp thế, hoành vảy, cho dù không có danh sư chỉ điểm, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, cũng có thể đạt tới cảnh giới ảo diệu trong thư pháp.
Trên thực tế, 'Thế' bên trong chín thế thư pháp và 'Thế ' mà Đao Hoàng nói tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau.
Vạn sự vạn vật trên đời, luôn có một số đạo lý là tương tự.
Đây cũng chính là đạo lý vạn pháp quy nhất, trăm sông đổ về một biển mà Tu Chân giới thường nói.
Bình thường, khi tu sĩ phổ thông tu luyện đao pháp còn chưa quen thuộc thì căn bản không thể hiểu được hàm nghĩa của 'Thế ', càng không thể chạm đến phương diện kia.
Nhưng trước khi Tô Tử Mặc bước vào tu hành, hắn lại là từng là thư sinh, từng có nghiên cứu đối với chín thế thư pháp.
Đối với 'Thế ', Tô Tử Mặc cũng không lạ lẫm.
Thế nên trong khi Tô Tử Mặc còn chưa thuần thục Định Hải Quyển đao pháp, hắn bắt đầu thử nghiệm cảm ngộ 'Thế ' trong đó.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt, dần dần rơi vào một cảnh giới huyền diệu khó có thể dùng lời diễn tả được.
Đây là một trạng thái ngộ đạo hiếm có, ngàn năm mới có một.
Một khi thức tỉnh tất nhiên sẽ có chỗ lợi!
Sau khi Đao Sơn Linh Hải biến mất, Tô Tử Mặc đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Khi hắn rơi vào trạng thái ngộ đạo, đám người đều ồn ào xôn xao.
Lúc này lại rơi vào trạng thái này tuyệt đối là tại họa chứ không phải phúc đối với Tô Tử Mặc!
Ở Tô Tử Mặc chung quanh, căn bản không có người hộ pháp cho hắn, chỉ cần một tác động bên ngoài đều có thể cắt ngang quá trình hắn ngộ đạo khiến hắn thất bại trong gang tấc.
Đây chỉ là thứ yếu.
Bởi vì lúc này đang có một người muốn lấy mạng Tô Tử Mặc!
"Nếu ông trời đã muốn thu lấy tính mệnh của ngươi, vậy cũng không trách được ta!"
Bạch Vũ âm u cười một tiếng, thân hình lấp lóe, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh trường đao lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, mau chóng xông về phía Tô Tử Mặc.
Đi tới gần, Bạch Vũ giơ đao ngang rồi chém ra.
Một đao này, tốc độ không nhanh, lực lượng cũng không quá mạnh, hơn nữa không hề tản ra một chút sát khí nào.
Bạch Vũ lo lắng sẽ đánh thức Tô Tử Mặc từ trong quá trình ngộ đạo sẽ xảy ra biến cố gì khác.
Lặng yên không một tiếng động, đánh ra một đao trí mạng!
Tô Tử Mặc vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như không nhận ra nguy hiểm đã tới gần, nguy cơ sớm tối!
Thấy cảnh này, đám tu sĩ thi nhau lắc đầu, thở dài một tiếng.
Người này đạt được Đao Hoàng truyền thừa vốn khiến đám người ghen tị.
Nhưng không ai ngờ được người này lại sắp bỏ mình, đám người cũng chỉ có thể thán một tiếng tạo hóa trêu ngươi.
Mắt thấy lưỡi đao sắp chém yết hầu của Tô Tử Mặc, khóe miệng Bạch Vũ cong lên, trong mắt lóe nên một ý cười như ý.
"Mặc kệ ngươi có được Đao Hoàng truyền thừa hay không, cuối cùng không phải vẫn sẽ chết trong tay ta!"
Bạch Vũ khẽ cười lạnh.
Khi lưỡi đao vừa muốn xẹt qua yết hầu của Tô Tử Mặc, thân hình của Tô Tử Mặc đột nhiên lùi về phía sau, hiểm lại càng hiểm tránh khỏi một đao trí mạng này!
"Hử?"
Bạch Vũ biến sắc, hai mắt nheo lại.