Chương 398: Máu của Dạ Linh
"Tô Tử Mặc, ngươi làm gì!"
"Lớn mật!"
"Phách lối!"
Đám đệ tử Đan Dương môn đều vô cùng kích động, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.
Dù như thế nào thì Nghiêm Tuấn cũng là đệ tử Chiến đường của tông môn, địa vị gần tương tự với Đường Du, Tô Tử Mặc chỉ là người ngoài nên đương nhiên không thể so sánh.
Đường Du thấy rõ ràng mặc dù gò má của Nghiêm Tuấn sưng phồng lên, nhưng hắn chỉ ngất đi chứ cũng không bị thương nặng.
Trong khoảng cách này, với thực lực của Tô Tử Mặc nếu thật muốn giết chết Nghiêm Tuấn, thì đầu của Nghiêm Tuấn đã bị một cái tát kia đập đến nhão nhoẹt rồi!
Nói cách khác, Tô Tử Mặc đã hạ thủ lưu tình rồi.
Đường Du hít sâu một hơi, quát lớn: "Tất cả yên lặng cho ta!"
"Công tử, hắn chỉ là người ngoài, dựa vào cái gì mà dám tùy ý làm bậy trên địa bàn của chúng ta!"
"Đúng đấy, nếu không có Đan Dương môn chúng ta che chở, Tô Tử Mặc ngươi sớm đã bị Lưu Ly cung, Địa Sát giáo giết chết rồi!"
"Ha ha, ta thấy không chỉ là Lưu Ly cung, Địa Sát giáo, huynh muội bọn hắn hình như còn đắc tội với cả Độc môn."
Trong đám người, tiếng hò hét đòi thảo phạt Tô Tử Mặc vẫn ầm ĩ bên tai không dứt.
"Im miệng!"
Lương bá trầm mặt xuống, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Mặc dù Lương bá râu trắng tóc bạc, đã tới tuổi xế chiều, nhưng ánh mắt vẫn có tinh quang lóe lên dù không giận vẫn tự uy, trong hậu đường vốn ồn ào náo động cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Những đệ tử Đan Dương môn này đều biết lai lịch của vị lão giả trước mắt.
Đối với quyết định của Đường Du, có lẽ bọn hắn còn dám kháng nghị.
Nhưng đối với vị lão nhân này, mặc dù đám người có bất mãn, tối đa cũng chỉ dám oán thầm vài câu thôi.
Đường Du trầm giọng nói: "Chuyện này từ từ sẽ được giải quyết hợp lý, chư vị tạm thời cứ an tĩnh lại đã."
Dừng một chút, Đường Du đột nhiên gọi Tô Tử Mặc, cau mày nói: "Tiểu Ngưng trúng là Tử Thanh Hủ Thi Độc-Một trong bảy loại kịch độc của Độc môn, ngươi cẩn thận một chút, loại độc này có độc tính vô cùng mạnh, chỉ không cẩn thận một chút cũng rất dễ bị nhiễm phải."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, đi tới bên người tiểu Ngưng.
"Ô ô."
Dạ Linh cúi thấp đầu, trầm thấp kêu lên như rất áy náy.
Tô Tử Mặc vỗ vỗ đầu Dạ Linh, lắc đầu nói: "Không trách ngươi."
Nếu là kiểu ám sát thông thường, khẳng định không thể phá được phòng tuyến của Dạ Linh, nhưng thủ đoạn của tu sĩ Độc môn lại quá mức quỷ quyệt, quả thực là khó lòng phòng bị.
Trong một lát này, sắc mặt của tiểu Ngưng đã tốt lên rất nhiều, thậm chí đã bắt đầu có một tia hồng nhuận phơn phớt, nhịp tim cũng mạnh mẽ hơn, tình hình dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Thấy cảnh này, Lương bá cũng phải tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Có thể được xưng là Thất Tuyệt của Độc môn, nghĩa là tu sĩ ngoại tông căn bản không thể giải được!
Sống lâu như vậy, Lương bá chưa từng nghe nói có người nào trúng phải Tử Thanh Hủ Thi Độc mà còn có thể sống sót.
Hơn nữa, nhìn tình trạng này, giống như Tử Thanh Hủ Thi Độc trong người tiểu Ngưng Thể đang từ từ biến mất vậy!
Đôi môi màu tím của Tiểu Ngưng cũng dần dần nhạt màu, lộ ra một chút vết máu còn sót lại.
Mặc dù chỉ là vết máu còn sót lại, nhưng Tô Tử Mặc lại cảm nhận được một cỗ năng lượng cực kỳ mạnh mẽ!
Đó không phải máu của tiểu Ngưng!
Tô Tử Mặc quét mắt qua, nhìn vào cổ tay của Dạ Linh, ở đó có một vết máu đỏ sẫm còn không chưa hoàn toàn khép lại.
"Chẳng trách."
Trước khi tiến vào chiến trường thượng cổ, Dạ Linh đã cho thấy sự kinh khủng trong huyết mạch của nó, có thể không thèm để ý đến kịch độc trên người Huyết Ngô Công, hoàn toàn chính là bách độc bất xâm.
Tử Thanh Hủ Thi Độc trong cơ thể tiểu Ngưng Thể có thể giải được, hẳn là bởi vì uống máu của Dạ Linh.
"Cũng không đúng."
Tô Tử Mặc nghĩ lại, Tử Thanh Hủ Thi Độc có độc tính cực mạnh, trong mười nhịp hô hấp sẽ phát tác.
Máu của Dạ Linh mặc dù có thể loại trừ độc tố trong cơ thể tiểu Ngưng, nhưng quá trình tương đối dài, trong khoảng thời gian này, tiểu Ngưng dựa vào thứ gì để kéo dài tính mạng
Tô Tử Mặc đã đả thông thất đại huyệt khiếu nên ngũ giác trở nên nhạy cảm hơn!
Cách rất gần, Tô Tử Mặc cảm nhận được trước ngực tiểu Ngưng tản ra một luồng khí ấm áp, còn có một mùi thuốc nhàn nhạt.
"Đúng rồi."
Trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua một tia giật mình.
Trên người tiểu Ngưng có một lò luyện đan có lai lịch bí ẩn, nàng vẫn luôn đặt trước ngực.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì luồng khí ấm áp này, mùi thuốc nhàn nhạt này hẳn là từ lò luyện đan tản ra.
Cũng chính bởi vì có lò luyện đan này nên tâm mạch của tiểu Ngưng mới được bảo vệ, đến khi uống vào máu của Dạ Linh, loại trừ kịch độc trong cơ thể.
Xác định tiểu Ngưng không việc gì, Tô Tử Mặc mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
Tô Tử Mặc xoay người, nhìn thoáng qua thi thể nằm trên mặt đất.
Ở mi tâm của thi thể có một huyết động, vừa nhìn đã biết chính là do Dạ Linh gây nên.
"Các ngươi muốn bàn giao, tốt, ta bàn giao cho các ngươi."
Tô Tử Mặc nhìn quanh bốn phía, lạnh nhạt nói ra: "Dạ Linh tuyệt đối sẽ không tự tiện đả thương người, người này chết đi, nhất định là do hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Dạ Linh!"
"Nói bậy nói bạ!"
Một tu sĩ mặt ngựa của Đan Dương môn lớn tiếng quát: "Phổ sư đệ có ý muốn tiến lên điều tra, con súc sinh mà ngươi nuôi dưỡng này không phân đen trắng, lại sát hại Phổ sư đệ, chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn giảo biện!"
Tô Tử Mặc cười cười, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào người này, thâm ý nói ra: "Tiến lên điều tra không phải là giả, nhưng có phải là từ ý tốt hay không thì cũng không biết được."
"Ngươi có ý gì."
Trong mắt người này lóe lên một tia bối rối, ánh mắt lấp lóe.
Tô Tử Mặc nhìn về phía Đường Du, hỏi: "Đường công tử, ngươi vừa mới nói, Tử Thanh Hủ Thi Độc này có độc tính cực mạnh, rất dễ dàng truyền nhiễm, đúng không "
" Không sai."
Đường Du gật gật đầu, hai mắt sáng lên, mơ hồ ý thức được chuyện gì đó.
"Chỉ sợ ngay cả ngươi cũng không dám tùy tiện tiến lên?" Tô Tử Mặc tiếp tục hỏi.
"Đúng."
Đường Du gật đầu thừa nhận.
Phát hiện ra tiểu Ngưng trúng Tử Thanh Hủ Thi Độc, nàng đúng là không dám tới gần, đây không phải máu lạnh, mà là lý trí.
Đột nhiên, trong lòng Đường Du hiểu ra, rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm lạ rồi.
Đường Du lẩm bẩm nói: "Ngay cả ta cũng không dám tiến lên, làm sao Phổ sư đệ có thể muốn tiến đến điều tra một phen "
Lương bá âm thầm gật đầu.
Đường Du lại nói: "Quan trọng nhất là Tử Thanh Hủ Thi Độc căn bản không có thuốc nào chữa được, Phổ sư đệ hoàn toàn không cần tiến lên."
Nghe đến đó, đám tu sĩ Đan Dương môn cũng dần dần phản ứng lại.
Nếu đổi lại là bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ không tiến lên.
Hơn nữa dù có đi lên điều tra cũng không giải được độc, cần gì phải chịu nguy hiểm tính mạng như vậy?
Ánh mắt Đường Du lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thi thể trên đất, không tiếp tục nói hết.
Tô Tử Mặc chuyển mắt, ánh mắt như đuốc nhìn thẳng vào tu sĩ mặt ngựa cách đó không xa, chậm rãi nói ra: "Ta đoán, người này tiến lên dò xét không phải bởi vì tiểu Ngưng trúng độc, mà là bởi vì tiểu Ngưng trúng độc lại không chết!"
Tu sĩ mặt ngựa kia hơi biến sắc, ánh mắt lấp lóe, không dám đối mặt cùng Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc híp mắt, gằn từng chữ: "Bởi vì tiểu Ngưng trúng độc không chết, người này bắt đầu nổi lên sát tâm, cho nên mới bị Dạ Linh chém giết!"
"Đạo hữu, ta nói có đúng không?" Khí thế của Tô Tử Mặc bức người.
Tu sĩ mặt ngựa cười lớn một tiếng, nói: "Ta, ta làm sao biết được chứ."
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, chậm rãi đi đến tu sĩ mặt ngựa, ánh mắt âm u, sâu kín nói ra: "Ngươi đang sợ cái gì? "
"Ta không có..."
"Ngay mới rồi, nhịp tim của ngươi đột nhiên tăng cao, khí tức phù phiếm, ngươi đã luống cuống. Còn có... Khi nãy ngươi còn động sát tâm với ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Tử Mặc đã đi tới trước người tu sĩ mặt ngựa.
Sắc mặt người này tái nhợt, theo bản năng lui lại nửa bước, thất kinh, ngay cả tu sĩ khác đều có thể nhìn ra sự chột dạ của hắn.