Chương 399: Vậy thì chết đi
Tu sĩ mặt ngựa tuyệt đối không ngờ được Tô Tử Mặc lại có linh giác bén nhạy như vậy, có cảm ứng mãnh liệt đối với đồ vật hư vô như sát ý!
Tu sĩ khác có địch ý đối với Tô Tử Mặc, chuyện này cũng là lẽ thường.
Nhưng tu sĩ mặt ngựa lại động sát tâm đối với hắn!
Lương bá thở dài một tiếng, nói: "Hề Ngọc Sơn, ngươi thẳng thắn đi, có lẽ còn có cơ hội sống sót."
Tu sĩ mặt ngựa này tên là Hề Ngọc Sơn, nghe Lương bá nói thế thì hơi bối rối, phát hiện tu sĩ đồng môn vốn đứng bên cạnh hắn đều đã nhanh chân tán đi, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.
Hề Ngọc Sơn nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Ánh mắt Tô Tử Mặc như đao, bắn ra một luồng ánh sáng cực kỳ khiếp người, trong đó còn có lôi điện hiện lên, dị thường lăng lệ, trong nháy mắt đã đánh nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hề Ngọc Sơn.
Đây là lực lượng trên hai mắt, im ắng vô hình.
Sau khi Tô Tử Mặc đả thông huyệt khiếu ở hai mắt, yêu khí rèn luyện hai mắt mới chạm đến cấp độ này.
Ở chốn phàm trần tục thế, một số kẻ giết người như ngóe, sẽ lơ đãng toát ra ánh mắt ngoan lệ hung tàn, người bình thường đối mắt với những kẻ đó, sẽ cảm giác trong lòng run sợ.
Mắt tương thông cùng gan.
Cho nên, thường thường khi hai người giao thủ giằng co, ánh mắt của một người không địch lại khiến dũng khí yếu đi, từ đó lộ ra sơ hở.
Trong giang hồ, trong những cao thủ Tiên Thiên có lưu truyền thuyết pháp luyện gan trước khi luyện mắt, thủ đoạn này được xưng là thuật Mục Kích.
Ở trong Tu Chân giới, công pháp có thể luyện mắt tất nhiên đều là bí thuật bất truyền!
Tố Nữ tông của Ma môn có《 Mị Hoặc Chi Nhãn 》, Phật môn có《 Kim Cương Nộ Mục 》, đều là pháp môn vô thượng có thanh danh hiển hách.
Cơ yêu tinh giết người, rất ít khi tự mình động thủ, một ánh mắt nhìn qua, đối thủ tự tuyệt tại chỗ đều rất bình thường.
Trước khi đả thông thất đại huyệt khiếu, Tô Tử Mặc không dám tùy tiện đối mặt cùng Cơ yêu tinh.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tô Tử Mặc vừa nhìn thấy Cơ yêu tinh đã có cảm giác đau đầu, muốn nghĩ trăm phương ngàn kế tránh đi.
"Nói!"
Tô Tử Mặc tiến lên, mắt sáng như đuốc, tiếng quát như sấm mùa xuân chấn nhiếp tinh thần.
Một chữ này còn thoáng vận dụng cả Lôi m Sát.
Hơn nữa Tô Tử Mặc đã đả thông khẩu khiếu, một tiếng này ầm vang nổ vang bên tai Hề Ngọc Sơn.
Hề Ngọc Sơn bị Tô Tử Mặc trừng mắt nhìn đã chột dạ không chịu được, bây giờ lại bị một tiếng hét lớn dọa cho, tâm thần trong nháy mắt đã sụp đổ, bịch một tiếng, quỳ sụp xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
"Ta sai rồi, ta sai rồi!"
Hề Ngọc Sơn run rẩy, nói: "Ta và Phổ sư đệ bị Đỗ Khai của Độc môn hạ Tuyệt Mệnh Tán, chỉ có hắn mới giải dược, đệ tử cũng bị buộc bất đắc dĩ."
Đỗ Khai Độc môn!
Đường Du khẽ nhíu mày, quay sang giải thích với Tô Tử Mặc: "Đỗ Khai là thống lĩnh của Độc môn chuyến này, Trúc Cơ bảy mạch, người này có độc công thâm bất khả trắc, là một nhân vật hung ác."
Tô Tử Mặc mặt không biểu tình, gật gật đầu.
Hề Ngọc Sơn thấy không có người để ý hắn, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vàng nói: "Hơn nữa, hơn nữa đệ tử cũng không làm chuyện gì phản bội tông môn, cũng không có thương hại đồng môn. Đỗ Khai chỉ để ta nhìn chằm chằm vào mấy người Tô Tử Mặc, nếu như có thể giết chết một người trong bọn hắn thì có thể đổi lấy giải dược."
Nghe đến đó, nỗi nghi ngờ trong lòng mọi người đều đã được giải đáp.
Tu sĩ Đan Dương môn bị Dạ Linh giết chết kia cũng bị hạ Tuyệt Mệnh Tán của Độc môn, mới có thể làm ra cử động khác thường trước đó.
Lương bá cười lạnh một tiếng, nói: "Đến bây giờ mới nói, ngươi đã phản bội tông môn! Nếu như Đỗ Khai để ngươi sát hại đồng môn đổi lấy giải dược, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không do dự."
Đông đảo đệ tử Đan Dương môn đều giật mình, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
"Không, đệ tử sẽ không."
Hề Ngọc Sơn thấp thỏm lo âu, nghe thế thì vội vàng lắc đầu.
Đường Du lộ vẻ tiếc hận, nói: "Hề sư đệ, ngươi cũng đã biết, Tuyệt Mệnh Tán không phải là Thất Tuyệt của Độc môn, mặc dù ta không thể giải độc, nhưng lại có thể bảo trụ tính mệnh của ngươi đến khi về tới tông môn. Lấy thủ đoạn của rất nhiều tiền bối trong tông môn, giúp ngươi loại trừ Tuyệt Mệnh Tán tuyệt đối không tính là việc khó, mà ngươi..."
"Ta sai rồi, sư đệ biết sai rồi!"
Hề Ngọc Sơn không ngừng cầu xin.
Đường Du trông thấy bộ dáng hắn đáng thương, có chút nhíu mày, mặt lộ vẻ không đành lòng.
Trong lòng Lương bá thầm than.
Trên người Đường Du dù sao vẫn thiếu vẻ sát phạt quyết đoán.
Dạng người giống như là Hề Ngọc Sơn, sẽ không có bất kỳ một tông môn nào có thể tha thứ cho hắn!
Lương bá đang muốn đứng ra, thay Đường Du làm quyết định, giết chết Hề Ngọc Sơn tại chỗ, nhưng giọng nói của Tô Tử Mặc lại âm u vang lên: "Nếu ngươi đã sợ chết như thế..."
"Vậy thì đi chết đi!"
Tô Tử Mặc đột nhiên nhấc chân, bịch một tiếng, nặng nề đá vào ngực Hề Ngọc Sơn.
Răng rắc!
Hề Ngọc Sơn trực tiếp bay ra ngoài, cả người dính trên mặt tường, sau đó chậm rãi trượt xuống, vách tường sau lưng dính một vệt máu.
Lồng ngực của Hề Ngọc Sơn đều đã sụp xuống, ánh mắt tan rã, đầu ngả sang một bên, mất mạng tại chỗ!
Đông đảo tu sĩ nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Đường Du há to miệng, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời, chỉ than nhẹ một tiếng.
"Ừm..."
Đúng lúc này, trong góc, tiểu Ngưng vốn đang ngủ mê man đột nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Tô Tử Mặc vội vàng đi nhanh tới, ngồi xổm người xuống, xòe bàn tay ra, đặt trên trán tiểu Ngưng thử kiểm tra một chút, ôn nhu hỏi: "Tiểu Ngưng, cảm giác thế nào "
"Ca "
Tiểu Ngưng hé mắt ra, còn chưa nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ nghe được thanh âm quen thuộc bên tai nên theo bản năng hô một tiếng.
"Là ta."
Tô Tử Mặc nắm chặt tay nhỏ của tiểu Ngưng.
Cảm giác ấm áp quen thuộc, tiểu Ngưng lập tức cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, cố gắng mở mắt nhìn lại, khóe miệng khẽ cong lên, cười nói: "Ca, huynh đã về rồi, muội không sao, huynh đừng lo lắng."
Nhìn thấy tiểu Ngưng nở nụ, Tô Tử Mặc cũng không kìm được khẽ bật cười, có chút cưng chìu phủi nhẹ lên trán tiểu Ngưng, ngữ khí có trách cứ hỏi: "Làm sao lại không cẩn thận như vậy "
Tiểu Ngưng le lưỡi, nháy mắt mấy cái.
Đường Du đi tới gần, lấy ra một bình ngọc đưa tới, nói: "Đây là Đại Bồi Nguyên đan, để tiểu Ngưng ăn vào đi, dư độc trong cơ thể nàng mới vừa trừ, thân thể còn có chút hư yếu."
"Đa tạ."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nhận lấy bình ngọc, đổ ra một hạt đan dược lớn chừng móng tay, đút vào trong miệng tiểu Ngưng.
Trong lòng Đường Du còn có một nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Tô đạo hữu, các ngươi từng có ân oán cùng Độc môn "
Tô Tử Mặc đứng dậy, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại ở ngoài rìa thượng cổ chiến trường, trong động phủ của Kim Đan chân nhân kia đã chém giết tu sĩ Độc môn.
"Ngươi dám giết ta, đám người các ngươi ở trên chiến trường thượng cổ, toàn bộ đều sẽn chết!"
Đây là lời tên tu sĩ Độc môn nói trước khi chết.
Tô Tử Mặc không giấu diếm, gật đầu nói: "Trước đó từng ra tay giết một tu sĩ của Độc môn."
"Chẳng trách."
Đường Du giật mình, trầm ngâm nói: " Tnh tình tu sĩ Độc môn vốn âm tàn, có thù tất báo. Tu sĩ có thể vung ra Tử Thanh Hủ Thi Độc, địa vị ở trong Độc môn cũng không thấp, người này đến thành Bắc, chỉ sợ là ôm tâm tư độc sát hết tất cả mấy người các ngươi, chỉ tiếc..."
Trên thực tế, Đường Du đoán đã được tám chín phần mười.
Vị tu sĩ Độc môn kia tên là Lục Ngang, cũng là một Trúc Cơ bảy mạch, phụng mệnh đến đây chính là vì muốn độc sát toàn bộ đoàn người Tô Tử Mặc, kết quả gặp phải Dạ Linh.
Tử Thanh Hủ Thi Độc rơi lên trên người Dạ Linh, hoàn toàn vô dụng!
Lục Ngang không chống đỡ được một hiệp đã bị Dạ Linh đánh giết tại chỗ!