Chương 401: Ai là Đỗ Khai
Thành Huyền Thiên, thành Bắc, Đan Dương môn.
Đường Du chăm sóc cho Tô Tiểu Ngưng tốt, lại truyền lệnh xuống, để tất cả tu sĩ của Đan Dương môn tăng cường đề phòng, nhìn chằm chằm vào tất cả những kẻ khả nghi.
Đối với Độc môn, trong lòng Đường Du vốn cực kỳ kiêng kị.
Dù sao mất một đệ tử hạch tâm có thể phóng thích ra Tử Thanh Hủ Thi Độc, không thể chắc được Độc môn sẽ không làm ra hành vi trả thù điên cuồng gì!
Phòng ngừa chu đáo, nhất định sẽ không sai.
Hơn nữa, từ khi sảy ra chuyện này, trong lòng Đường Du luôn có chút bất an, thậm chí có dự cảm giống như có đại sự gì sắp xảy ra.
Đường Du liên tiếp ra lệnh làm bầu không khí trong Đan Dương môn cũng bắt đầu trở nên khẩn trương.
Gần như tất cả tu sĩ đều hành động, mười người kết thành một tiểu đội, trăm người tạo thành một đại đội, cẩn thận tuàn tra dò xét khu vực quanh Đan Dương môn.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có hai vị tu sĩ cùng nhau đi đến, một nam một nữ, nam tuấn lãng, nữ lãnh diễm, chính là Kỷ Thành Thiên cùng Lãnh Nhu.
Kỷ Thành Thiên vốn đang ở trong phòng tu luyện, nhưng nghe bên ngoài ồn ào hồi lâu giống như đã xảy ra đại sự gì.
Kỷ Thành Thiên đi ra hỏi thăm một chút, mới biết được tiểu Ngưng bị tập kích, Tô Tử Mặc đã trở về, nên hắn vội vàng đến đây, muốn hỏi rõ ràng.
Lãnh Nhu vốn cũng đang ở Thiên Hạc môn tu luyện, cũng nghe tu sĩ Thiên Hạc môn nghị luận rồi mới biết được việc này, khi tới vừa vặn gặp được Kỷ Thành Thiên.
Đường Du nhìn thấy hai người, tiến lên chào hỏi, vuốt cằm nói: "Hai vị đạo hữu đến rất đúng lúc, đang muốn nói với các ngươi một tiếng, gần đây nhất định phải cẩn thận, đám người các ngươi đã bị Độc môn theo dõi rồi."
"Tiểu Ngưng thế nào, nghe nói nàng ấy trúng độc?" Kỷ Thành Thiên hỏi.
"Không sao."
Đường Du cười nói: "Hiện tại đã ngủ rồi, chắc nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục lại."
"Tử Mặc đâu?"
Lãnh Nhu đột nhiên hỏi.
Đường Du nói: "Hắn nói muốn đi ra ngoài dạo quanh, có lẽ sẽ lập tức trở lại đi, nếu không hai vị ở nơi này chờ một lát "
Nghe được câu này, thần sắc Kỷ Thành Thiên cùng Lãnh Nhu đều biến đổi, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn ra sự lo lắng trong mắt đối phương.
"Sao vậy? "
Đường Du thấy sắc mặt hai người khác thường, trong lòng biết rõ có kỳ quặc, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Kỷ Thành Thiên nghiêm túc, trầm giọng nói: " Chỉ sợ Tử Mặc đã tìm Độc môn tính sổ rồi."
"A "
Đường Du nao nao, chần chờ nói: "Chuyện này, không thể nào đi?"
Kỷ Thành Thiên khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói: "Thời gian ngươi và Tử Mặc tiếp xúc không dài, có lẽ còn không biết tính tình của hắn. Hắn nhìn như bình thản ôn nhuận, nhưng thực chất bên trong lại lộ ra mũi nhọn!"
"Chuyện này nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cố kỵ thực lực của Độc môn, cũng sẽ ẩn nhẫn lại, nhưng Tử Mặc sẽ không như thế."
Lãnh Nhu cũng nói ra: "Huống chi, người trong độc môn lại dám ra tay với tiểu Ngưng."
Rồng có vảy ngược, chạm vào hẳn phải chết, tiểu Ngưng tương đương với vảy ngược trên người Tô Tử Mặc.
Đường Du nhớ lại vẻ mặt lúc Tô Tử Mặc gần đi, cau mày nói: "Thế nhưng hắn nhìn vẫn rất bình tĩnh, cũng không biểu hiện ra sát ý quá mạnh."
"Chuyện này sao có thể? "
Hai người Kỷ Thành Thiên cùng Lãnh Nhu thi nhau lắc đầu.
Lấy tính tình của Tô Tử Mặc, việc này xảy ra với tiểu Ngưng, tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn!
Kỷ Thành Thiên hỏi: "Trước khi Tử Mặc đi đã nói gì với ngươi ? "
"Cũng không có gì, lúc ấy ta khuyên hắn tỉnh táo lại, cho dù giết mấy tu sĩ Độc môn cũng chỉ là thoải mái nhất thời, không có ích lợi gì, ngược lại sẽ khiến Độc môn điên cuồng trả thù."
Đường Du nghĩ một chút lại tiếp tục nói: "Hơn nữa lúc ấy rõ ràng hắn đã đồng ý với lời ta nói, còn thừa nhận ta nói rất có đạo lý."
Kỷ Thành Thiên khẽ biến sắc, hít sâu một hơi, nói: "Hẳn là không sai, Tử Mặc khẳng định đã đi Độc môn!"
"A" Đường Du không hiểu, có chút mê hoặc.
Kỷ Thành Thiên nói: "Ta đoán, Tử Mặc hẳn là chỉ nói nửa câu, phía dưới còn có một câu hắn không nói ra miệng."
"Câu gì?" Đường Du theo bản năng hỏi.
"Ngươi nói rất có đạo lý... Cho nên, ta đi giết sạch người trong độc môn!"
Giết sạch!
Sắc mặt Đường Du đại biến, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
"Chuyện này, chuyện này, Tô đạo hữu hắn chỉ có một người mà, chuyến đi này, chẳng phải là thập tử vô sinh "
"Phủ đệ Độc môn, nhất định sẽ có vô số ám khí cơ quan, hắn..."
Đường Du bối rối, lẩm bẩm nói: "Tô đạo hữu quá vọng động rồi, thực lực của hắn đúng là rất mạnh, nhưng thủ đoạn của tu sĩ Độc môn quá mức quỷ quyệt ác độc, ngay cả Thất Tuyệt Độc môn mà Độc môn còn chưa nghe qua, khẳng định đến đó sẽ gặp nhiều thua thiệt!"
"Có ăn thiệt thòi hay không thì ta không biết."
Kỷ Thành Thiên lắc đầu nói: "Nhưng đây đúng là chuyện mà Tô Tử Mặc làm được, đây mới là phản ứng nên có của hắn!"
"Ta trở về cầu tu sĩ Thiên Hạc môn tiến đến trợ giúp."
Lãnh Nhu không nói nhảm, xoay người rời đi.
Đường Du bình tĩnh lại, cũng dần dần trấn định sau đó trầm giọng nói: Hiện tại ta sẽ điều động nhân thủ, tranh thủ đi thành Nam với tốc độ nhanh nhất, hi vọng còn kịp."
...
Thành Nam, Độc môn.
Bên trong một tòa đại điện rộng rãi, cửa lớn đóng chặt, dù cho lúc này đang là buổi trưa, bên ngoài mặt trời chói chang nhưng trong đại điện cũng không cái ánh sáng gì, lộ ra vẻ u ám âm trầm.
Sau trong bóng tối của đại điện, ở vị trí chính giữa đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Lục Ngang ra ngoài bao lâu rồi? "
Giọng nói này lanh lảnh âm nhu, trong giọng nói lộ ra từng tia âm lãnh, làm người ta không rét mà run.
"Bẩm Đỗ sư huynh, ước chừng hai giờ rồi."
Ở phía dưới, có thân ảnh một vị tu sĩ hiện ra, chắp tay nói.
"Lâu như vậy rồi..."
Giọng nói âm nhu kia lần thứ hai vang lên, giống như có chút không kiên nhẫn.
"Theo ta biết, ở trong thành Bắc có ba người, trừ Tô Tiểu Ngưng còn có Kỷ Thành Thiên, Lãnh Nhu. Muốn độc chết toàn bộ ba người, chắc phải tốn một phen trắc trở."
Người nói chuyện tên là Vệ Khí- Trúc Cơ sáu mạc của Độc môn.
Người ở giữa ẩn trong bóng tối kia chính là thống lĩnh của Độc môn chuyến này, Trúc Cơ bảy mạch- Đỗ Khai!
"Những kẻ đó chỉ là tôm tép, người ta muốn giết là Tô Tử Mặc!"
Trong giọng nói của Đỗ Khai mang theo vô tận sát ý: "Dám đụng đến người trong độc môn ta, ta sẽ để hắn nếm thử thủ đoạn của Độc môn!"
Một lúc sau, Đỗ Khai lại hỏi: "Tên Tô Tử Mặc kia đi nơi nào, làm sao còn không về thành "
"Đỗ sư huynh yên tâm, muội muội của hắn ở trong thành Huyền Thiên, hắn nhất định sẽ trở về!" Vệ Khí lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đại điện lại truyền đến tiếng ồn ào.
Đỗ Khai nhíu nhíu mày cũng không thèm quan tâm.
Nơi này là địa bàn của Độc môn, cho dù là siêu cấp tông môn như Lưu Ly cung, Địa Sát giáo cũng không dám tùy tiện đặt chân!
Nhưng cũng không lâu sau, tiềng ồn ào kia càng ngày càng gần, thỉnh thoảng còn có tiếng quát lớn, tiếng kêu thảm thiết.
"Ừ"
Đỗ Khai nhắm hai mắt lại, lãnh đạm nói: "Vệ Khí, ngươi đi ra bên ngoài nhìn xem đang xảy ra chuyện gì?"
"Tuân mệnh."
Vệ Khí vừa mới đứng dậy đã nghe một tiếng oanh khiến đất rung núi chuyển!
Cả tòa đại điện lung lay sắp đổ, bụi bặm rơi khắp nơi.
Cửa lớn ầm ầm nổ tung, vô số khối đá tan vỡ văng khắp nơi, ánh nắng chiếu vào, khiến trong đại điện khôi phục lại một chút quang minh.
Trong cửa đại điện, ánh mặt trời chiếu rọi, một thân ảnh không quá cao lớn đứng đấy, nhưng lại tản ra sát ý lạnh lẽo, khí thế ngút trời!
"Ai là Đỗ Khai "
Người tới có đôi mắt sáng như đuốc, còn sáng hơn cả mặt trời bên ngoài!