Chương 402: Ai có thể cản ta
Trong đại điện, Vệ Khí tránh đi đám đá vụn từ phía đối diện đập tới, bọ dáng vô cùng chật vật không chịu nổi, quay đầu ra phía cửa nhìn lại.
Nhìn thấy người tới, Vệ Khí hoảng sợ biến sắc, lên tiếng kinh hô: "A, Tô Tử Mặc!"
Nghe được cái tên này, Đỗ Khai ngồi trong chỗ sâu của đại điện vẫn trấn định như thường, hai mắt dần dần híp thành một đường chỉ, mắt trong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng hơi vểnh, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
"Ừ"
Tô Tử Mặc chuyển mắt, trực tiếp rơi vào trên mặt của Vệ Khí, hai mắt sáng rõ, sát ý lạnh thấu xương, thân hình lấp lóe, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt người này.
Quá nhanh!
Vệ Khí chỉ cảm thấy trước mắt lắc lư, yết hầu đã bị xiết chặt, cả người đã bị Tô Tử Mặc nắm chặt yết hầu, nhấc từ trên mặt đất lên!
"Ngươi đã gặp qua ta? "
Ánh mắt Tô Tử Mặc như đao, lạnh giọng hỏi.
Mấy ngày trước Độc môn mới tiến vào thành Huyền Thiên, mà thời gian này, Tô Tử Mặc lại không ở trong thành, hắn ở trên Đao sơn.
Độc môn nghe qua tên của hắn rất bình thường, nhưng chỉ vừa nhìn đã nhận ra thân phận của hắn thì có chút kỳ quái.
Vệ Khí bị Tô Tử Mặc bóp chặt yết hầu, không thể thở nổi, sắc mặt càng khó coi, dần dần trở nên đỏ tía, hai mắt nhô lên, vằn vện tia máu, đầu lưỡi đều đưa ra ngoài.
"Ta ở... Trong động phủ kia, thấy... Ngươi!"
Vệ Khí đứt quãng nói, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Trong lòng của hắn hiểu rất rõ ràng, chỉ cần hắn do dự một chút thì người trước mắt nhất định sẽ bóp gãy cổ họng của hắn!
"A."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Khi Tô Tử Mặc đến, trong đầu vẫn luôn nghi ngờ.
Lúc trước hắn ở trong động phủ của Kim Đan chân nhân đã chém giết một tên tu sĩ Độc môn, Độc môn ở sâu trong chiến trường Thượng Cổ làm sao mà biết được.
Hóa ra lúc ấy trong đám người còn có tu sĩ Độc môn thứ hai!
Nói cách khác, trước khi tên tu sĩ Độc môn kia chết kêu lên, trên thực tế là hô cho tu sĩ trước mắt này nghe, để người này truyền tin tức về tông môn, để báo thù cho mình!
"Rất tốt, ngươi có thể chết ròi."
Bàn tay Tô Tử Mặc thoáng dùng sức, trực tiếp bẻ vụn của Vệ Khí, sau đó tùy tiện ném thi thể qua một bên.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Khai vẫn luôn ngồi ở chỗ sâu trong đại điện không nhúc nhích, vẫn ung dung nhìn một màn này, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.
Bên ngoài đại điện, tu sĩ Độc môn từ bốn phương tám hướng đang chạy tới nơi đây.
"Tô Tử Mặc, lá gan của ngươi thật lớn, lại dám xông đến trên địa bàn của Độc môn, hắc hắc hắc!" Đỗ Khai âm trầm cười lên, giống như lệ quỷ ẩn trong bóng tối đòi lấy mạng.
"Độc môn "
Tô Tử Mặc cười lạnh nói: "Ta nói đến là đến, nói đi là đi, ai có thể cản ta "
"Ha ha ha ha! Đúng là cuồng vọng a, ngươi nghĩ rằng tu sĩ Độc môn dễ giết như vậy "
Đỗ Khai cười lớn một tiếng, vươn người đứng dậy, lạnh giọng nói: "Tu sĩ Độc môn toàn thân là độc, ngươi tự tìm chết lại dám tay không tấc sắt động vào tu sĩ Độc môn! Ngươi không ngại cúi đầu nhìn xem bàn tay của ngươi, có phải đã nổi lên màu xanh đen, ta khuyên ngươi..."
Tô Tử Mặc giơ bàn tay lên, giọng nói của Đỗ Khai im bặt.
Bàn tay của Tô Tử Mặc vẫn trắng nõn như ngọc, nhìn óng ánh trong suốt, nào có dấu hiệu trúng độc gì!
Sắc mặt của Đỗ Khai lập tức trầm xuống.
Độc trên người Vệ Khí, mặc dù không phải một trong Thất Tuyệt của Độc môn, nhưng độc chết mười con thượng cổ di chủng cũng dư xài, cho dù gặp phải thuần huyết hung thú cũng có thể khiến chúng mất nửa cái mạng!
Nhưng Tô Tử Mặc trước mắt này lại không có việc gì
Một chút ảnh hưởng đều không có
Đỗ Khai nhìn thật cẩn thận, trên bàn tay Tô Tử Mặc không có bất kỳ vật gì như bao tay phòng ngự cả.
Du hắn có nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng nổi trong huyết mạch của Tô Tử Mặc có ẩn chứa sức mạnh khủng bố cỡ nào.
Loại kịch độc có thể độc chết thượng cổ di chủng, tiến vào trong cơ thể Tô Tử Mặc sẽ bị huyết mạch kinh khủng kia cọ rửa, trong nháy mắt đã hóa thành vô hình!
Người bên ngoài nghĩ Độc môn coi là đầm rồng hang hổ, nhưng đối với Tô Tử Mặc mà nói, uy hiếp cũng không tính là quá lớn.
Có thể uy hiếp được hắn chỉ có Thất Tuyệt của Độc môn!
"Đỗ Khai đúng không, ngươi cũng không cần đợi tên tu sĩ Độc môn kia trở về nữa, hắn đã bỏ mạng ở trên đường dài thành Bắc rồi!"
Tô Tử Mặc đằng đằng sát khí bước nhanh tới phía Đỗ Khai, nói: " Ngoài ra, tính mệnh của muội muội ta không đáng lo, để ngươi thất vọng rồi!"
Ánh mắt Đỗ Khai lạnh dần, nhìn thấy Tô Tử Mặc sắp tới gần, đột nhiên hắn dậm chân.
Trong lòng Tô Tử Mặc lóe lên báo động, dưới chân mềm nhũn, sàn nhà đột nhiên sụp đổ!
Lúc này, muốn tế ra phi kiếm đã không còn kịp rồi.
Đằng một tiếng, sau lưng của Tô Tử Mặc lập tức mở rộng một đôi linh dực to lớn!
Mặc dù dưới chân không có vật gì, nhưng lại có thể đằng không bay lên lên.
Sưu sưu sưu!
Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, tiếng vang cực nhỏ, nếu không phải Tô Tử Mặc đã đả thông nhĩ khiếu thì chưa hẳn có thể nghe được.
Trong nháy mắt khi sàn nhà dưới chân sụp đổ, từ trong bóng tối đã bắn ra một chùm độc châm nhỏ như lông trâu, chính là Truy Tâm Thứ- một trong Thất Tuyệt của Độc môn!
Tô Tử Mặc có linh giác cảnh báo, đã vỗ hai cánh bay lên trước, đánh về phía Đỗ Khai ở chỗ sâu đại điện.
Một chùm Truy Tâm Thứ xanh mênh mang lướt qua Tô Tử Mặc, lệch một ly!
Ở ngoài cửa đại điện, đông đảo tu sĩ Độc môn chen chúc lao vào, thi nhau tế ra Linh khícủa mình.
Linh khí của tu sĩ Độc môn phần lớn đều là binh khí thiên kì bách quái, điểm giống nhau duy nhất, chính là trên Linh khí đều bôi lên tầng một kịch độc, dưới ánh mặt trời chiếu roi, chúng lóe ra đủ mọi màu sắc.
Tô Tử Mặc vẫn còn ở giữa không trung, bàn tay đã chạm vào trên túi trữ vật.
Ông!
Mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm toàn bộ bay ra, thân kiếm rung động, linh quang đại thịnh, bắn ra vô tận mũi nhọn.
Sưu! Sưu! Sưu!
Mười tám thanh phi kiếm ở giữa không trung vụt qua nhanh như tên bắn mà, lưu lại từng đạo kiếm khí, ánh sáng trận văn hiển hiện, càng phát ra rõ ràng.
Chúc Chiếu kiếm trận!
Tô Tử Mặc căn bản không hề lưu thủ, chỉ vừa ra tay đã trực tiếp dùng tới thủ đoạn tu tiên có lực sát phạt mạnh nhấ- Chúc Chiếu kiếm trận!
Mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm, cho dù không kết thành kiếm trận, cùng một chỗ bùng nổ ra lực lượng cũng đủ khủng bố, huống chi là uy lực của kiếm trận.
Tô Tử Mặc đã trở thành Trúc Cơ sáu mạch, uy lực của Chúc Chiếu kiếm trận cũng có tăng lên, nếu là Trúc Cơ bảy mạch thông thường cũng không chịu nổi kiếm trận sát phạt!
Chỗ lợi hại của tu sĩ Độc môn là ở chỗ dùng độc.
Lực lượng thực sự chỉ tương đương với các tu sĩ ở tông môn phổ thông.
"Đi!"
Tô Tử Mặc chỉ về sau, quát khẽ một tiếng.
Mười tám thanh phi kiếm tụm lại một chỗ, mũi kiếm đồng thời hướng ra phía ngoài, hình thành một mâm tròn hình kiếm thật lớn, giống như một vòng mặt trời rực rỡ, nở rộ ra mười tám đạo kiếm khí, hừng hực chói mắt, mũi nhọn bức người!
Kiếm trận trong nháy mắt đụng vào trong đám người sau lưng, xé ra một lỗ thủng to lớn!
Người trong độc môn, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ bảy mạch, sao có thể chống đỡ lại Chúc Chiếu kiếm trận chứ, trong nháy mắt đã đâm tới đám khiến khiến sương máu bắn ra, chân cụt tay đứt bay loạn.
Mạng sống của tu sĩ Độc môn như treo trên sợi tóc, nào còn sức để đối phó với Tô Tử Mặc nữa!
Vừa bày ra Chúc Chiếu kiếm trận, tay phải của Tô Tử Mặc chạm vào trong túi trữ vật túm ra một thanh Linh đao màu máu lớn, tản ra khí thế hung ác vô tận!
Tranh tranh tranh!
Thân đao chấn động, phát ra sát khí lẫm liệt.
Trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã xông tới trước người Đỗ Khai, Huyết Thối đao vung lên cao, từ trên trời giáng xuống, sau đó hét lớn một tiếng: "Nạp mạng đi!"