Chương 403: Lấy mạnh đổi mạng
Đối mặt với một đao hung ác bén nhọn của Tô Tử Mặc, thần sắc Đỗ Khai vẫn tỉnh táo, ánh mắt lóe lên một cái, cả người nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời ống tay áo hất lên, ném về phía Tô Tử Mặc một nắm bột phấn màu tím bầm.
Một trong Thất Tuyệt của Độc môn-Tử Thanh Hủ Thi Độc!
Từ xưa đến nay, xuất hiện vô số thiên kiêu, thực lực cùng giai đều mạnh hơn so với đám tu sĩ Độc môn rất nhiều, nhưng vẫn có không ít thiên kiêu chết dưới Tử Thanh Hủ Thi Độc.
Mỗi một tuyệt trong Thất Tuyệt của Độc môn đều dùng vô số thi cốt đắp lên, hung danh hiển hách!
Những loại độc khác, Tô Tử Mặc còn không sợ hãi.
Nhưng đối với loại Tử Thanh Hủ Thi Độc này, Tô Tử Mặc cũng không dám khinh thường.
Tô Tử Mặc nhớ lại đao thế từng lĩnh ngộ ở Đao Sơn Linh Hải, thu đao ra lại đao!
Soạt!
Trên Huyết Thối lại bắn ra một đợt sóng sôi trào mãnh liệt.
Một luồng đại thế chảy ngược dòng nước đột nhiên bắn ra, giống như nhấc lên ngàn tầng sóng lớn, ầm ầm cuốn tới cực kỳ doạ người!
"Làm sao có thể?"
Đỗ Khai nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, kinh hô thành tiếng.
Hắn cũng không nhận ra lai lịch của đao pháp này, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được một đao kia của Tô Tử Mặc đã vượt ra khỏi cảnh giới thứ nhất của Đao đạo, đạt đến cảnh giới 'Thế '!
Đại đa số tu sĩ cả cả đời đều không lĩnh ngộ được tới cấp độ này.
Mặc dù có tu sĩ lĩnh ngộ được 'Thế ', cũng gần như đều là Kim Đan chân nhân.
Một mặt là khi bước vào Đan Đạo, sẽ có rất nhiều chuyện kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi, đó là một loại ý cảnh của việc trở về trạng thái ban đầu.
Một mặt khác là khi kết thành Kim Đan, cũng có nghĩa là người đó lần đầu tiên tránh thoát khỏi thiên địa gông cùm xiềng xích, có thọ nguyên năm trăm năm!
Có thọ nguyên đủ dài mang ý nghĩa là có thể có nhiều thời gian hơn, có càng nhiều tinh lực hơn để cảm ngộ Đao đạo, từ đó lĩnh ngộ được cảnh giới 'Thế '.
Đương nhiên, từ xưa đến nay, mỗi một đời đều sẽ có tu sĩ ở Trúc Cơ cảnh cũng đã lĩnh ngộ được cấp độ này.
Nhưng tu sĩ như thế thật sự quá ít, quý hiếm như phượng mao lân giác vậy, người nào cũng đều là thiên kiêu kỳ tài đứng đầu các tông.
Tên Tô Tử Mặc này không có danh tiếng gì, chỉ là một tu sĩ đến từ một nơi xa xôi ở Thiên Hoang, thế mà lại có thể tu luyện tới cảnh giới này
Dưới thế Nghịch Lưu, một nắm Tử Thanh Hủ Thi Độc kia trực tiếp bị thổi tan, trên người Tô Tử Mặc không nhiễm phải một chút nào!
Đỗ Khai tránh một đao kia, trong mắt lóe lên vẻ bối rối.
Tô Tử Mặc đáng sợ hơn sự tưởng tượng của hắn nhiều lắm!
Một bên khác, Chúc Chiếu kiếm trận bay múa xoay quanh, chia cắt hơn một trăm tu sĩ Độc môn thành mấy đại khối.
Kiếm trận xông trái xông phải, không có người nào có thể địch lại!
Chỉ cần một Chúc Chiếu kiếm trận cũng đã đủ ngăn chặn đám tu sĩ Độc môn này ở cửa ra vào, mặc dù có một số Linh khí phi nhanh tới nhưng không hề ảnh hưởng gì tới Tô Tử Mặc cả.
Đỗ Khai lập tức rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Đỗ Khai biết Tô Tử Mặc có lực lượng khủng bố, hai tay đều nắm một thanh chủy thủ lóe ra lục quang âm u, căn bản không muốn liều mạng cùng Tô Tử Mặc, hắn chỉ không ngừng né tránh, thỉnh thoảng bắn ra một chùm ám khí, kéo dài thời gian.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ là Tô Tử Mặc đè ép Đỗ Khai, chiếm hết thế thượng phong.
Nhưng trên thực tế, trong quá trình hai người giao thủ, có thể nói là hung hiểm vạn phần, hãi hùng khiếp vía!
Ám khí của Đỗ Khai ở khắp mọi nơi, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể vung ra ám khí nhiễm kịch độc.
Trên khắp cơ thể của Đỗ Khai cũng có thể bắn ra ám khí, ngay cả tóc của hắn ở chỉ cần nhẹ nhàng vung vẩy cũng có thể bắn ra Truy Tâm Thứ, có thể nói là khó lòng phòng bị!
Nếu là đổi lại là Trúc Cơ bảy mạch khác thì trong quá trình này, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Mà Tô Tử Mặc chính là dựa vào linh giác nên mới có thể nhiều lần tránh được nguy hiểm, vẫn luôn có thể giữ vững được thế áp đảo Đỗ Khai.
Cùng lúc đó, trong lòng Tô Tử Mặc cũng không ngừng suy nghĩ.
Định Hải có năm thức, mặc dù hắn đã thuộc lòng, nhưng không quá quen thuộc đối với chiêu thức.
Ngay cả Nghịch Lưu thức mà hắn đã lĩnh ngộ ra đao thế, Tô Tử Mặc cũng không thể vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh.
Lần này, hiếm có một đối thủ như vậy, trong lòng Tô Tử Mặc không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ đắm chìm trong đó, bắt đầu diễn luyện đao pháp.
Định Hải có năm thức, nhìn thì có vẻ chỉ có năm thức đao pháp, nhưng trên thực tế, bên trong mỗi một thức đều ẩn chứa vô tận ảo diệu, nếu phân giải ra thậm chí có thể phân ra trăm thức, ngàn thức!
Trừ một thức sau cùng còn không thi triển ra được, bốn thức đao pháp đầu tiên, Tô Tử Mặc không ngừng diễn luyện, đao pháp càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng lăng lệ, càng ngày càng tự nhiên!
Tô Tử Mặc coi Đỗ Khai thành đá mài đao!
Trong chốc lát này, hơn một trăm vị tu sĩ Độc môn đã bị Chúc Chiếu kiếm trận chém giết bảy tám phần, tu sĩ ma mắn còn sống vội vàng chạy trốn.
Những tu sĩ Độc môn trốn ở bên ngoài đại điện, đứng trong bóng tối quan sát.
Nếu Đỗ Khai thắng, bọn hắn sẽ lập tức xông vào, cũng coi như không lâm trận bỏ chạy, chắc chắn sẽ không bị trừng phạt.
Nếu là Tô Tử Mặc thắng...
Chỉ có một chữ —— trốn!
Theo thời gian trôi qua, đao pháp của Tô Tử Mặc càng ngày càng thuận tay, sử dụng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không có chút lấn cấn nào, đã không còn ngây ngô như lúc ban đầu.
Vì thế Đỗ Khai muốn chống đỡ lại càng khó khăn.
Huống chi, Tô Tử Mặc có thể lực nào còn Đỗ Khai có thể lực gì?
Tô Tử Mặc càng chiến càng hăng, tinh lực dồi dào, huyết mạch trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, càng lúc càng nhanh, dần dần truyền ra cả tiếng hải triều, phối hợp với tiếng sóng triều trên đao pháp.
Sắc mặt Đỗ Khai tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, lúc này hắn đã mệt tới mức thở hồng hộc.
"Thật CMN là một biến thái!"
Trong lòng Đỗ Khai mắng to.
Hắn làm sao biết Tô Tử Mặc đang diễn luyện đao pháp, coi hắn như đá thử đao.
Hắn nghĩ rằng Tô Tử Mặc hoàn toàn đan cố ý, không ngừng tra tấn hắn, muốn từng chút một khiến hắn hao hết thể lực, làm hắn mệt chết!
"Thực sự là ác độc!"
Đỗ Khai hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc dữ tợn, vẻ điên cuồng trong mắt càng ngày càng nặng!
"Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!"
Đỗ Khai hít sâu một hơi, đột nhiên phóng tới Tô Tử Mặc, hai tay giơ lên chủy thủ, đâm về phía yết hầu của Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc chém ngang đao, trảm lên hai thanh chủy thủ, sau đó dùng đến Tuyền Qua Thức.
Một lực lượng xoay tròn, vặn vẹo trong nháy mắt bắn ra, một đôi chủy thủ trong lòng bàn tay của Đỗ Khai bị đánh bay, đôi bàn tay của hắn bị xé rách, máu chảy ồ ạt!
Sau Tuyền Qua thức, Tô Tử Mặc trở tay chém một đao, giống như gợn sóng trên mặt biển, nhìn như nhu hòa không có sức lực đánh về phía ngực Đỗ Khai.
Liên Y thức!
Nếu như nói, Nghịch Lưu thức là cương, vậy Liên Y thức chính là nhu.
Nhìn như mèm yếu nhu nhược, nhưng lại có thể tràn đến khắp mọi ngóc ngách, đao thế liên miên bất tuyệt, một khi lâm vào trong đó thì khó mà thoát thân, đến tận khi bỏ mình!
Đối mặt với một đao kia, Đỗ Khai đã không còn sức để tránh né, hắn cũng không có ý định tránh né.
Đỗ Khai đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng, không thèm nhìn Huyết Thối đao của Tô Tử Mặc, dáng vẻ đằng đằng sát khí bổ nhào tới gần, trong mắt lóe ra ánh sáng phấn khởi, bỗng nhiên há miệng: "Giết!"
"Ừ"
Trong lòng Tô Tử Mặc lập tức lóe lên báo động.
Lần này, Tô Tử Mặc giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái diễn luyện đao pháp!
Đỗ Khai giấu ám khí ở trong miệng.
Ngay khi hắn há miệng ra, một chùm châm màu xanh âm u bắn ra, khí tức tanh hôi đến mức khiến Tô Tử Mặc muốn ngạt thở!
Tất sát nhất kích!
Cũng là sát chiêu Đỗ Khai lấy mạng đổi mạng!
Mặc dù có linh giác cảnh báo, nhưng Tô Tử Mặc vốn đang đắm chìm trong quá trình diễn luyện đao pháp, lúc này đã giật mình tỉnh táo lại nhưng vẫn chậm nửa phần.