Chương 404: Bốn phía sôi trào
Đỗ Khai há miệng ra, Truy Tâm Thứ nhỏ như lông trâu lít nha lít nhít bắn tới trước mặt Tô Tử Mặc.
Khoảng cách quá gần!
Lúc này, Tô Tử Mặc có muốn né tránh đã không kịp rồi, rút Huyết Thối đao về phòng ngự cũng không thể.
Phốc!
Trước ngực Đỗ Khai trúng một đao.
Một vết thương thật lớn, gần như chia nửa người trên của hắn thành hai đoạn, máu me đầm đìa!
Nhưng Đỗ Khai giống như không cảm thấy đau đớn gì, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, cười gằn nói: "Dù ta chết cũng phải kéo ngươi..."
"Giết!"
Đỗ Khai đang nói đột nhiên lại bị một tiếng rống to cắt ngang, rốt cuộc không nói được.
Trong đầu Đỗ Khai nổ ầm một tiếng, cả người giống như bị sét đánh, bên tai không ngừng vang lên tiếng vù vù đau nhói, trong đầu đột nhiên trống rỗng!
Nếu như lúc này trước mắt Đỗ Khai có bày một chiếc gương thì hắn sẽ thấy được hình ảnh hai lỗ tai của chính hắn đã chảy ra máu đỏ tươi, khóe mắt cũng nút ra!
Lôi m Sát!
Tô Tử Mặc nắm trong tay một loại bí thuật, mặc dù không sánh bằng lực khí huyết hay linh thuật, nhưng được cái trong nháy mắt đã bộc phát ra, có thể sinh ra hiệu quả kỳ diệu.
Lúc trước uy lực Lôi m Sát của Tô Tử Mặc còn chưa không tới mức này.
Nhưng từ khi hắn đả thông thất đại huyệt khiếu, lực lượng khẩu khiếu tăng vọt, uy lực của Lôi m Sát cũng tăng lên đến một cấp độ mới.
Hơn nữa khoảng cách giữa hai người quá gần, Đỗ Khai bị tiếng rống của Tô Tử Mặc chấn động đến mức thất khiếu chảy máu!
Đáng sợ hơn còn ở đằng sau!
Tiếng rống to này của Tô Tử Mặc không chỉ dùng lực lượng ở huyệt khẩu khiếu, mà còn ẩn chứa lực lượng cường đại của ngũ tạng, trong nháy mắt khi hắn vừa mở miệng đã bắn ra một luồng khí lưu cường đại.
Truy Tâm Thứ sắp đâm vào mặt của Tô Tử Mặc mặt, trong nháy mắt đã dừng lại, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn bắn ngược trở về!
Con ngươi của Đỗ Khai kịch liệt co rút vào, trước mắt đều bị một màn sáng màu u lam bao trùm.
Phốc phốc phốc!
Tiếng lợi khí đâm vào máu thịt khẽ vang lên, một chùm Truy Tâm Thứ đều bắn vào khuôn mặt của Đỗ Khai, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, ngay cả máu tươi cũng không có chảy ra.
Cả người Đỗ Khai lảo đảo nghiêng ngả lùi về phía sau.
Không lùi được mấy bước, gò má của Đỗ Khai đã bắt đầu đen như mực, khóe miệng tràn ra vết máu, cả người ầm ầm ngã xuống, mất mạng tại chỗ.
Đỗ Khai từ nhỏ đã bắt đầu chơi độc, tu sĩ chết bởi sát chiêu này có vô số kể.
Nhưng hắn thật sự không ngờ được có một ngày bản thân hắn lại chết vì chính tuyệt kỹ của mình!
Tô Tử Mặc hạ xuống đất, khẽ thở ra một hơi.
Tình cảnh vừa nãy thật sự khiến hắn phải đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không có bí thuật Lôi m Sát kia, thì lúc này người ngã ngược trên đất chính là Tô Tử Mặc hắn!
Tô Tử Mặc xoay người, nhìn qua đám tu sĩ Độc môn bên ngoài đại điện vẫn còn đang ngây người, khẽ cười lạnh, thân hình lấp lóe, cầm theo Huyết Thối đao trực tiếp giết vào trong đám người.
Độc môn động tới tiểu Ngưng, chính là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tô Tử Mặc.
Từ khi hắn bước vào nơi này, hắn không có ý định thả đi bất cứ một tên tu sĩ Độc môn nào.
Kỷ Thành Thiên đoán không lầm, Tô Tử Mặc đến đây chính là muốn đuổi tận giết tuyệt, chính là phải nhổ cỏ tận gốc!
Tô Tử Mặc muốn dập tắt tất cả nguy hiểm bên người tiểu Ngưng, dù là chỉ có một chút khả năng.
Thực lực của Dạ Linh sâu không thể dò được.
Chí ít khi chiến đấu sinh tử, Tô Tử Mặc cũng không dám tùy tiện nói mình có thể thắng.
Nhưng từ khi bước vào chiến trường Thượng Cổ, Tô Tử Mặc chỉ giao cho Dạ Linh một việc, chính là bảo vệ tiểu Ngưng.
Cho dù hắn gặp phải nguy hiểm lớn hơn cũng không cần Dạ Linh xuất thủ!
Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy được địa vị của tiểu Ngưng ở trong lòng Tô Tử Mặc.
Giết chóc vẫn đang tiếp tục.
Mặc dù Tô Tử Mặc chỉ có một người, nhưng đám tu sĩ Độc môn còn dư lại đã không còn ý niệm chống cự nữa, vội vàng chạy trốn.
...
Thành Đông, Lưu Ly cung.
"Báo —— "
Một tu sĩ của Lưu Ly cung chạy vội tới trước một tòa phủ đệ, nhìn nam tử tuấn lãng trước mặt, hắn chắp tay hành lễ, ôm quyền nói ra: "Khởi bẩm Bùi sư huynh, khu vực của Độc môn ở thành Nam xảy ra đại chiến. Có người nhìn thấy, hôm nay Tô Tử Mặc mới vừa về thành, cũng không lâu sau đã đến thành Nam, xâm nhập trong độc môn!"
"A "
Bùi Thuần Vũ nhướn mày, lộ ra vẻ hứng thú, hỏi: "Lại dám đặt chân vào địa bàn của Độc môn, phe Tô Tử Mặc có bao nhiêu người "
Người tới đáp: "Chỉ có một mình hắn."
"Một người!"
Bùi Thuần Vũ nhíu mày, trầm ngâm một chút, nhịn không được lắc đầu cười khẽ, thản nhiên nói: "Độc môn khắp nơi đều là cơ quan bẫy rập, có hơn một trăm tu sĩ trấn thủ, còn có Đỗ Khai là độc nhân, Tô Tử Mặc lẻ loi một mình xâm nhập vào Độc môn, không khác gì tự tìm đường chết."
"Ha ha, sớm biết tên Tô Tử Mặc này ngu muội như thế, ta cũng không cần hao tốn sức lực trên người hắn."
Bùi Thuần Vũ nghĩ đến Lưu Quân truy sát Tô Tử Mặc mà mãi chưa về, không khỏi có chút tiếc hận.
Mười mấy ngày qua, Lưu Quân vẫn bặt vô âm tín, hẳn là đã lành ít dữ nhiều.
Bùi Thuần Vũ đã từng nghĩ tới khả năng Lưu Quân thất thủ, bị Tô Tử Mặc phản sát.
Nhưng hắn nghĩ lại, dù sao Lưu Quân cũng là Trúc Cơ bảy mạch, thực lực gần bằng với hắn, thực lực của Tô Tử Mặc lộ ra trong trận huyết chiến kia căn bản không có khả năng uy hiếp được Lưu Quân.
Bùi Thuần Vũ nói: "Dù sao cũng không có việc gì, đi thôi, đi xem náo nhiệt."
...
Thành Tây, Địa Sát giáo.
Trong một tòa cung điện u ám âm trầm, một tên tu sĩ Địa Sát giáo quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Hôm nay Tô Tử Mặc đã về thành, không bao lâu sau đã một thân xâm nhập vào trong độc môn, đại khai sát giới, bây giờ không rõ tình hình chiến đấu."
"Ừ"
Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo mở mắt ra, dưới đáy mắt lóe ra một tia trêu tức.
"Có người tự tìm chết, đúng là thần tiên cũng không cứu được. Một mình xâm nhập vào Độc môn ha ha..."
Tiết Dương vươn người đứng dậy, trầm giọng nói: "Đi, đi xem một chút, thuận tiện giúp hắn thu xác!"
...
Trên đường dài phía nam bắc của thành Huyền Thiên.
Tu sĩ hai tông Đan Dương môn, Thiên Hạc môn gộp chung một chỗ có khoảng chừng ngàn người nhiều, lít nha lít nhít, tất cả đều ngự kiếm đến thành Nam, thu hút vô số ánh mắt.
Những tu sĩ này gần như đã vận dụng một nửa lực lượng tông môn ở trong chiến trường Thượng Cổ!
Hai người cầm đầu chính là Đường Du của Đan Dương môn và Phong Mạn Mạn của Thiên Hạc môn.
Kỷ Thành Thiên, Lãnh Nhu đi theo sau lưng hai người, vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào.
Kỳ thật, Thiên Hạc môn vốn không cần liên luỵ vào.
Phong Mạn Mạn có thể mang theo nhiều tu sĩ như vậy đến đây, một mặt là nể giao tình hai tông, nể mặt của Đường Du, một mặt khác là do Lãnh Nhu đau khổ cầu khẩn.
Vẻ mặt Đường Du lo lắng, trên trán đầy mồ hôi, vừa ngự kiếm chạy như bay, vừa cất giọng nói: "Chư vị đồng đạo, lát nữa nghe hiệu lệnh của ta để hành động, mục đích cứu Tô đạo hữu ra làm chủ, cố gắng không cần liều mạng cùng tu sĩ Độc môn!"
" Không sai."
Phong Mạn Mạn cũng nói ra: " Chuyến này chúng ta muốn đi cứu người, không phải đi chém giết."
Nói xong, Phong Mạn Mạn nhỏ giọng an ủi: "Tiểu Du, ngươi đừng sốt ruột. Thực lực của Tô đạo hữu không tầm thường, người hiền tự có thiên tướng, có lẽ, có lẽ còn kịp."
Tuy nói như vậy, nhưng trên thực tế, trong lòng Phong Mạn Mạn đã không còn ôm ấp hi vọng.
Theo nàng, dù bây giờ chạy tới cũng chỉ là nhặt xác cho Tô Tử Mặc thôi.
"Đa tạ ngươi, Mạn Mạn tỷ." Đường Du nở nụ cười, nói một tiếng cảm tạ.
Chỉ một thoáng, tất cả thế lực trong thành Huyền Thiên đều bị kinh động, thi nhau chạy đến địa bàn của Độc môn ở thành Nam!