Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 409: Vào cốc

Chương 409: Vào cốc
Đường Du biết Tô Tử Mặc muốn tranh đoạt Khai Mạch đan hoàn mỹ.
Nhưng nếu có Khai Mạch đan hoàn mỹ, đám người Bùi Thuần Vũ nhất định sẽ ra tay tranh đoạt, đến lúc đó xảy ra đại chiến, Tô Tử Mặc không chỉ phải đối mặt với Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương, mà còn có người phong ấn đi theo hai người bọn hắn!
Đường Du nói thế chính là muốn thuyết phục Tô Tử Mặc thu tay lại.
Cho dù thực lực hôm nay của Tô Tử Mặc có thể phân cao thấp cùng Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương.
Cho dù người phong ấn không đánh ra lực lượng Kim Đan cảnh, chỉ phát huy ra thực lực của Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, nhưng như thế cũng tương đương với Trúc Cơ tám mạch, đủ để vượt lên Tô Tử Mặc.
Dù nhìn như thế nào thì Tô Tử Mặc đều không có chút phần thắng nào.
Nếu như lần nữa dây dưa, khiến người phong ấn tức giận, bọn hắn đánh ra lực lượng Kim Đan cảnh thì Tô Tử Mặc hẳn sẽ phải chết!
Tô Tử Mặc cười cười từ chối cho ý kiến.
Dù như thế nào, Khai Mạch đan hoàn mỹ đều là vật hắn nhất định phải tranh đoạt!
Thứ này liên quan đến thành tựu tương lai của hắn, mặc kệ là ai cũng đều không thể ngăn cản hắn!
Một lúc sau, Đường Du lại nói: "Đúng rồi, còn có một việc. Lần này hành trình tới di tích Đan Trì tông còn chưa biết rõ thế nào, thật sự vô cùng nguy hung, hay là để để tiểu Ngưng ở lại thành Huyền Thiên, như vậy còn có thể an toàn một chút."
Đường Du nghĩ, tiểu Ngưng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù đi theo tiến về di tích Đan Trì tông cũng không giúp đỡ được cái gì.
"Không cần, để cho muội ấy cùng đi."
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói: "Các ngươi yên tâm, có Dạ Linh bảo hộ tiểu Ngưng, muội ấy sẽ không liên lụy tới chư vị."
Bình thường để tiểu Ngưng ở lại trong thành Huyền Thiên, đúng là an toàn rất nhiều.
Nhưng Tô Tử Mặc nhớ tới lò luyện đan thần bí trên người tiểu Ngưng, cuối cùng vẫn quyết định mang theo nàng.
Mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, Tô Tử Mặc tin tưởng với thực lực của hắn và Dạ Linh, nhất đihj đều có thể bảo đảm an toàn cho tiểu Ngưng.
Lại hàn huyên vài câu, đám người Tô Tử Mặc cũng tán đi, lẳng lặng chờ đợi tin tức di tích Đan Trì tông.
...
Một ngày sau, giờ Thân vừa qua, tới gần hoàng hôn.
Ở khu vực phía nam Thành Huyền Thiên cách đó mười dặm đột nhiên truyền ra một lực chấn động kịch liệt, từng chùm sáng trực bắn lên sau đó lại dần dần tiêu tán.
Phong ấn Đan Trì tông đã biến mất!
Trong thành Huyền Thiên, đông đảo tu sĩ đang bế quan đều đi ra, có vô số thân ảnh bay lên không, ngự kiếm bay đi, cũng chạy về phía sơn cốc ở phương nam cách đây mười dặm.
Lưu Ly cung, Địa Sát giáo, Mộ tông, Khôi Lỗi tông và rất nhiều tông môn khác đều thi nhau khởi hành, trong chớp mắt, cả tòa thành Huyền Thiên đều đã sôi trào!
Bởi vì đám người Tô Tử Mặc đã sớm chuẩn bị nên khi nhìn thấy dị tượng này, đám người rất nhanh đã tới tiền điện tập kết.
Đường Du nhìn sắc trời, ánh mắt ngưng trọng, thần sắc do dự.
Tô Tử Mặc biết nàng đang suy nghĩ gì.
Bây giờ đã gần chạng vạng tối, khoảng cách đến luc trời tối chỉ một canh giờ, nếu lúc này xâm nhập vào trong sơn cốc thì sẽ tương đối mạo hiểm.
Nếu là không thể đột phá phòng tuyến của rất nhiều hung thú trước khi trời tối để đến di tích Đan Trì tông, thì tất cả bọn họ đều có thể sẽ táng thân trong sơn cốc!
Nhưng nếu bọn họ chờ ở đây, đến khi có tông môn đột phá được phòng tuyến của hung thú rồi nhanh chân đến trước, thì tất cả bảo vật trong Đan Trì tông tất nhiên đều quét bị sạch sành sanh.
"Sư muội, đi nhanh đi, đám Lưu Ly cung đều đã xuất phát, chúng ta không đi nữa thì không còn kịp rồi."
Nghiêm Tuấn đứng bên cạnh thúc giục nói ra.
Đường Du than nhẹ, phất tay nói: "Xuất phát!"
Đám người thi nhau tế ra phi kiếm rồi ngự kiếm lên không, mau chóng chạy về hướng nam.
Trong đám người, ánh mắt Nghiêm Tuấn rơi vào trên người Tô Tử Mặc, sâu trong đáy mắt lóe ra sát ý rồi lại cấp tốc biến mất.
"Ừ"
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng có cảm giác, hắn không quay đầu lại nhìn nhưng sắc mặt lạnh dần, tốc độ dần dần chậm lại, đi tới bên người Nghiêm Tuấn.
Tô Tử Mặc nhìn cũng không thèm nhìn hắn một chút, chỉ lạnh nhạt nói ra: "Khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng giở trò với ta."
Giờ phút này, Nghiêm Tuấn có cảm giác trái tim của mình giống như đang bị người ta nắm chặt lấy.
"Sao hắn có thể phát hiện ra?"
Nghiêm Tuấn bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Hắn không rõ vì sao chỉ mới liếc Tô Tử Mặc một chút, sát tâm mới vừa xuất hiện đã bị Tô Tử Mặc phát hiện!
Hai chân Nghiêm Tuấn như nhũn ra, cả người khẽ run rẩy.
Hắn muốn khống chế nhưng lại không khống chế được!
Nghiêm Tuấn hít sâu một hơi, cố tỏ ra trấn định, nhìn sang Tô Tử Mặc rồi cười lớn một tiếng, nói: "Đạo, đạo hữu, ngươi đang nói chuyện với người nào thế? "
"Một cái tát lần trước chỉ khiến ngươi choáng váng, nhưng lần tiếp theo, đầu của ngươi sẽ nát."
Dừng lại một chút, Tô Tử Mặc lại nói: "Ờ, đúng rồi, đây không phải uy hiếp, mà là nhắc nhở."
Tô Tử Mặc vẫn không thèm nhìn Nghiêm Tuấn, nói xong câu này lại khẽ tăng tốc, đi về phía trước đội ngũ.
Trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, Nghiêm Tuấn lại cảm giác giống như đã trôi qua vài chục năm, hắn vừa mới lượn quanh Quỷ Môn quan một vòng, lúc này toàn thân đã ướt đẫm, vừa bị gió thổi qua, cả người đã phát lạnh.
Nghiêm Tuấn cúi thấp đầu, không dám nhìn Tô Tử Mặc nữa.
Lúc này, mặt mũi Nghiêm Tuấn dữ tợn, trong mắt đều là vẻ điên cuồng, trong lòng không ngừng rống giận: "Tô Tử Mặc, lần trước owr trước mắt bao người, ngươi làm ta mất hết mặt mũi, hôm nay còn uy hiếp ta! Đợi đi vào mê vụ trong sơn cốc kia, nơi đó nơi chôn xương của ngươi!"
...
Đám người đạp kiếm mà đi, từ xa đã có thể nhìn thấy trong sơn cốc phía trước tràn ngập sương mù tối tăm mờ mịt, cuồn cuộn không ngừng biến ảo.
Sương mù trong sơn cốc lượn lờ ở đó, giống như một đầu cự thú từ thời Man Hoang đang há to miệng máu, chờ đợi lấy hưởng thụ một trận thịnh yến!
Khoảng cách mười dặm, với tốc độ của đám người thì chớp mắt đã đến.
Ở cửa sơn cốc, đông đảo tông môn như Lưu Ly cung, Địa Sát giáo đều vừa mới đến không bao lâu.
Ở phía ngoài đoàn người còn có một số tán tu chờ sau khi các đại tông môn xông vào, hấp dẫn sự chú ý của hung thú rồi lại lẫn vào trong đó.
"Tiểu Du đến rồi."
Phong Mạn Mạn của Thiên Hạc môn đi lên nghênh đón, gật đầu chào một tiếng.
Tô Tử Mặc rõ ràng có thể nhìn ra được vẻ mặt Phong Mạn Mạn cũng không dễ nhìn.
Hai người thương lượng vài câu, Đường Du đứng dậy, đi về phía Lưu Ly cung khẽ ôm quyền, cất giọng nói: "Bùi đạo hữu, hôm nay sắc trời đã tối, chỉ còn chưa tới một canh giờ nữa lầ sắc trời sẽ hoàn toàn đen xuống. Lúc này đi vào sơn cốc, thực sự quá mạo hiểm, không bằng chúng ta tạm thời về thành nghỉ ngơi, đợi đến sáng sớm ngày mai lại xông sơn cốc thì thế nào?"
Trên thực tế, lời này chính là tiếng lòng của không ít tu sĩ.
Diện tích sơn cốc này cực lớn, không có ai biết vị trí cụ thể của Đan Trì tông, nếu trước khi trời tối không thể tìm tới di tích Đan Trì tông thì tất cả mọi người đều sẽ lành ít dữ nhiều!
Nhưng mọi người đều đã đi tới nơi này, lại lo lắng sau khi mình rút đi sẽ bị người khác đoạt trước một bước, nhanh chân đến trước.
Bùi Thuần Vũ khẽ vuốt cằm, nói: "Đạo hữu nói rất phải, ta cũng không có ý kiến gì, nhưng..."
Bùi Thuần Vũ không tiếp tục nói hết, chỉ là ánh mắt rơi vào đám người Địa Sát giáo.
Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo cười nhạo một tiếng, nói: "Nếu sợ chết thì đừng tới sơn cốc này, an phận lui về thành Huyền Thiên đi, cam đoan một năm sau ngươi vẫn bình yên vô sự!"
" Xuất khẩu cuồng ngôn!"
"Sơn cốc nho nhỏ sao có thể ngăn cản Lưu Ly cung ta chinh phạt!"
Không ít đệ tử Lưu Ly cung đều gầm lên.
Tiết Dương hắc hắc cười lạnh, vung tay lên, trầm giọng nói: "Theo ta nhập cốc!"
Lời còn chưa dứt, Tiết Dương đã đi đầu, dẫn đám người Địa Sát giáo xâm nhập vào sơn cốc, trong nháy mắt đã biến mất ở trong mê vụ.
Lưu Ly cung tự nhiên không chịu thua, Bùi Thuần Vũ trầm giọng nói: "Vào cốc!"
Hai đại tông môn hành động như thế, thực sự khiến tất cả thế lực bên ngoài sơn cốc vốn đang bồi hồi do dự cũng bắt đầu khởi hành, đi vào bên trong lên sơn cốc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất