Chương 410: Huyết Văn Thượng Cơ
Tham dục sẽ khiến người ta mất lý trí.
Lúc này, mỗi tu sĩ bước vào trong sơn cốc đều có tinh thần phấn khởi, hai mắt sáng lên.
Lúc này trong mắt của bọn hắn chỉ có bảo tàng trong Đan Trì tông, theo bản năng không để ý đến những nguy hiểm trong sơn cốc!
Mỗi người đều không muốn đi sau lưng người khác.
Đan Dương môn vẫn không động.
Đường Du đứng ở phía trước nhẹ chau mày ngài, thần sắc do dự.
Quyết định của nàng sẽ liên quan đến tính mệnh của hơn một ngàn tu sĩ ở sau lưng!
Chỉ còn chưa tới một canh giờ nữa màn đêm sẽ hoàn toàn buông xuống.
Đến lúc đó, đi trong màn sương dưới bóng đêm, ngũ giác của tu sĩ đều sẽ yếu bớt, mà hoàn cảnh như vậy lại không có ảnh hưởng quá lớn đối với rất nhiều thượng cổ sinh linh, dị chủng, hung thú!
"Công tử, nhanh vào cốc đi, đừng do dự nữa!"
"Bị người khác phát hiện ra di tích Đan Trì tông trước rồi lấy sạch bảo vật quét thì chúng ta cũng chỉ có thể tay không mà về."
"Đúng vậy, Lưu Ly cung, Địa Sát giáo đều đã đi vào, chúng ta gộp chung vào một chỗ cũng có mấy ngàn người, còn không thể đánh lại một đám súc sinh sao? "
Nghe được câu này, trong lòng Tô Tử Mặc cười lạnh, khẽ lắc đầu.
Đừng nói bọn hắn chỉ có mấy ngàn vị tu sĩ, cho dù có mấy vạn tu sĩ cũng không thể so được với Yêu tộc hàng năm sinh tồn ở nơi này, không ngừng sinh sôi này nở.
Dù là thiên thời hay địa lợi, bọn hắn đều không chiếm được một chút ưu thế nào!
Sau nửa ngày, nghe đông đảo tu sĩ sau lưng ồn ào, Đường Du rốt cục thỏa hiệp, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, phất tay nói: "Đi, vào cốc!"
Đám người Đan Dương môn xông trong vào sơn cốc sau cùng.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, hơn một ngàn tu sĩ Đan Dương môn sẽ tạo thành một đại trận hình mũi khoan, người có chiến lực thấp nhất giống như là Tô Tiểu Ngưng và một số Luyện Đan Sư sẽ đứng ở giữa đại trận.
Mà bên ngoài đại trận hình mũi khoan sẽ do tu sĩ Chiến đường của Đan Dương môn tạo thành.
Ở đỉnh đại trận mũi khoan, vị trí sắc nhọn nhất sẽ do tổ ba người Tô Tử Mặc, Kỷ Thành Thiên, Nghiêm Tuấn dẫn dắt.
Tô Tử Mặc ở giữa, hai người Kỷ Thành Thiên, Nghiêm Tuấn đi sau nửa bước, đi hai bên trái phải phối hợp tác chiến.
Vừa vào cốc, Tô Tử Mặc đã gọi mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm đi ra, lơ lửng ở trước người, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
"Tầm nhìn thật thấp."
"Đúng vậy, chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi chừng mười trượng."
Đông đảo tu sĩ mới vừa tiến vào trong sơn cốc, đã bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Kỷ Thành Thiên là Trúc Cơ bảy mạch, tập trung tinh thần nhìn quanh rồi gật đầu nói: "Ta nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy khoảng mười mấy trượng, Tử Mặc, ngươi thế nào? "
"Cũng tương tự thôi."
Tô Tử Mặc lập lờ nước đôi nói một câu.
Trên thực tế, sau khi Tô Tử Mặc đả thông thất đại huyệt khiếu, thị lực của hắn đã trở nên cực mạnh, cho dù đi trong sương mù, hắn cũng có thể nhìn thấy mấy trăm ngoài trượng!
Nếu như nói, màn sương trước mắt này ảnh hưởng rất nhỏ tới yêu thú, như vậy đối với Tô Tử Mặc lại tương đương với không có ảnh hưởng gì!
Đông đảo tu sĩ lần mò đi về phía trước.
Đi không bao xa, trong sơn cốc bắt đầu quanh quẩn tiếng hung thú gào thét, còn kèm theo rất nhiều tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Những âm thanh này làm cho người rùng mình, tinh thần có chút không tập trung.
"Đã có người gặp phải hung thú sao? "
"Chắc là vậy rồi."
Trong đám người, một số tu sĩ vẫn khe khẽ bàn luận lấy.
Tầm mắt bị ngăn trở, trong sơn cốc không ngừng vang lên tiếng dị thú gào thét, khiến đám người từ nhiệt huyết lúc ban đầu dần dần lạnh xuống, trở nên có chút bất an.
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.
"Chư vị cẩn thận, xung quanh xuất hiện một đàn Huyết Văn Thượng Cổ!"
Đám người xôn xao biến sắc.
Huyết Văn là một loại Linh thú thường thấy nhất trên Đại lục Thiên Hoang, chỉ lớn chừng quả đấm, thích hút máu tươi của những sinh linh khác, bao gồm cả Nhân tộc.
Thực lực của Huyết Văn cực yếu, nhưng Huyết Văn Thượng Cổ thì khủng bố hơn nhiều!
Huyết Văn Thượng Cổ là sinh linh từ thời kỳ thượng cổ, sớm đã tuyệt tích trên Đại lục Thiên Hoang, kích cỡ cực lớn, còn lớn hơn nhân tộc một vòng, hai cánh khẽ vỗ sẽ phát ra tiếng vang ông ông.
Nhục thân của Huyết Văn Thượng Cổ tương đối yếu ớt, nhưng nó hút máu của những sinh linh khác dựa vào vòi hút, tương đương với đại sát khí của bọn chúng, cực kì khủng bố!
Giác hút dài nhỏ, mũi nhọn sắc bén, kiên cố không gì phá vỡ nổi, có thể dễ dàng đâm vào bên trong huyết nhục rất nhiều sinh linh, chỉ mười mấy hơi thở là có thể hút khô máu của một Linh Yêu phổ thông!
Đáng sợ hơn là Huyết Văn Thượng Cổ còn sống theo quần cư!
Một khi Huyết Văn Thượng Cổ đi ra ngoài kiếm ăn, đó chính là cảnh tượng phô thiên cái địa kéo đến, lít nha lít nhít, ngay cả di chủng dị thú không tránh kịp đều sẽ bị hút thành chỉ còn một bộ xương trong chớp mắt.
Nghe được bốn chữ Huyết Văn Thượng Cổ này, đông đảo tu sĩ ở đây đều biến sắc.
Nếu thật sự gặp phải Huyết Văn Thượng Cổ, thì hơn một ngàn vị tu sĩ bọn hắn có thể còn lại một nửa đã là vạn hạnh!
Nhưng một lát sau, ngay cả một cái bóng của Huyết Văn Thượng Cổ đám người cũng không thấy, trong lòng không khỏi thầm nói.
"Nào có Huyết Văn Thượng Cổ gì chứ?"
"Mẹ nó, sợ bóng sợ gió một trận!"
"Người nào thế, loại chuyện này cũng là có thể tùy tiện nói sao!"
Đông đảo tu sĩ nhịn không được oán trách.
Nghiêm Tuấn đứng một bên khoanh tay trước ngực, có chút hả hê xem náo nhiệt.
Đường Du khẽ nhíu mày, nàng biết Tô Tử Mặc sẽ không nói đùa.
Nhưng đám người đợi trong chốc lát, thấy chung quanh vẫn không có động tĩnh gì, Đường Du nhịn không được tiến lên hỏi: "Tô đạo hữu, thật sự có Huyết Văn Thượng Cổ sao?"
"Đương nhiên."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Vừa dứt lời, bên tai mọi người đã nghe thấy tiếng cánh đập phát ra tiếng ông ông, càng ngày càng rõ ràng!
Hí!
Thần sắc đám người đại biến.
Lần này không còn người nào dám hoài nghi Tô Tử Mặc nữa.
Chỉ là đám người không thể nào hiểu được sao Tô Tử Mặc có thể sớm sớm phát hiện tung tích Huyết Văn Thượng Cổ như vậy.
Đường Du nheo mắt lại, ánh mắt lấp lóe, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Từ khi Tô Tử Mặc lên tiếng cảnh báo đến bây giờ, Huyết Văn Thượng Cổ ít nhất cũng bay qua khoảng cách mấy trăm trượng.
Chẳng lẽ Tô Tử Mặc có thể nhìn thấy Huyết Văn Thượng Cổ cách đó mấy trăm ngoài trượng?
Nghĩ tới khả năng này, Đường Du giật nảy mình.
Không kịp nghĩ nhiều, một đàn Huyết Văn Thượng Cổ đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, Đường Du thậm chí có thể nhìn thấy hai mắt đỏ tươi của Huyết Văn Thượng Cổ, vết máu loang lổ trên giác hút dài nhỏ!
Đám người không kìm nén được, đồng thời gầm lên một tiếng, vội vàng tế ra Linh khí, đánh giết tới đàn Huyết Văn Thượng Cổ.
Chỉ một thoáng, trong sương mù lấp lóe linh quang, kiếm khí như sương!
Đương! Đương! Đương!
Đông đảo tu sĩ đã đâm phi kiếm đi, chỉ thấy Huyết Văn Thượng Cổ nhẹ nhàng lắc lư giác hút, va chạm cùng phi kiếm, thế mà lại truyền ra từng tiếng binh khí va chạm!
Rất nhiều phi kiếm bị bắn ra, không công mà lui!
Khoảng cách của song phương lần thứ hai rút ngắn!
Phi kiếm tấn công không phá được phòng ngự của Huyết Văn Thượng Cổ!
Đông đảo tu sĩ thần sắc bối rối, vội vàng tế ra Linh phù, phóng ra linh thuật, tạm thời ngăn cản bước tiến của Huyết Văn Thượng Cổ.
Nhưng Linh phù có hạn, linh thuật tiêu hao rất nhiều, không có khả năng phóng thích liên tục.
Chống đỡ đợt tấn công thứ nhất Huyết Văn Thượng Cổ xong, kế tiếp còn muốn cần phi kiếm ngăn địch.
Phốc! Phốc! Phốc!
Đúng lúc này, trong hư không phía trước, từng con Huyết Văn Thượng Cổ bị phi kiếm chặn ngang cắt đứt, thi nhau rơi xuống.
Đường Du ngưng thần đi xem, lại là Tô Tử Mặc xuất thủ, điều khiển mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm, không ngưng kết thành kiếm trận, đã có thể tạo thành thương tổn cực lớn cho đàn Huyết Văn Thượng Cổ!
Nhưng sau đó, Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Đừng để Huyết Văn Thượng Cổ cận thân, giác hút của những yêu thú này sức sát thương cực mạnh, cứng rắn không phá vỡ nổi, có thể chống đỡ phi kiếm. Chư vị không cần liều mạng với chúng, lợi dụng phi kiếm linh hoạt, vây quanh mặt hông, hoặc là quay thân, có thể tuỳ tiện chém giết!"
Nghe được câu này, đám người tỉnh táo, vội vàng theo lời xuất thủ, quả nhiên gặp hiệu quả rất mạnh, chém xuống vô số Huyết Văn Thượng Cổ, máu nhuộm đỏ trường không.