Chương 411: Địa Long
Huyết Văn Thượng Cổ có nhiều lắm, giống như cá diếc sang sông vậy, phô thiên cái địa bay tới.
Mặc dù biết rõ nhược điểm của Huyết Văn Thượng Cổ, nhưng trong lúc phòng ngự cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sơ hở, bị một số Huyết Văn Thượng Cổ cận thân!
Giác hút dài nhỏ loang lổ vết máu kia cực kỳ bén nhọn, vừa đâm lên trên người tu sĩ đã xuất hiện một lỗ máu, rất nhanh là có thể hút máu khiến tu sĩ đó biến thành một bộ xương trắng!
Đội ngũ một đường chạy vội, bắt đầu có tu sĩ vẫn lạc, xuất hiện chỗ trống.
Dưới sự chỉ huy của Đường Du, đội ngũ lập tức tụm lại, bổ sung những vị trí trống, để tránh đại trận hình mũi khoan bị xé rách.
Mặc dù cùng là Trúc Cơ sáu mạch, nhưng linh lực của Tô Tử Mặc cường đại và nồng nặc hơn tu sĩ Chiến đường của Đan Dương môn nhiều, linh lực có thể sánh ngang với Trúc Cơ bảy mạch!
Lại phối hợp với cực phẩm phi kiếm và Phiêu Miểu Kiếm Thuật, ở ngay phía trước, mười tám thanh phi kiếm của Tô Tử Mặc có lực sát phạt phi thường lớn, có thể nói là đánh đâu thắng đó!
Không có một con Huyết Văn Thượng Cổ nào có thể vọt tới gần, phía trước không ngừng bắn ra sương máu, Huyết Văn Thượng Cổ liên tiếp kêu lên thảm thiết.
Có Tô Tử Mặc chống đỡ hơn một nửa công kích, áp lực của Kỷ Thành Thiên cùng Nghiêm Tuấn cũng nhỏ đi rất nhiều, toàn bộ đội ngũ không ngừng tiến về phía trước.
Cho dù không quay đầu lại nhìn, Tô Tử Mặc cũng có thể cảm nhận được trong đội ngũ sau lưng, không ngừng có tu sĩ ngã xuống.
Ở trong sơn cốc đầy sương mù này, một khi bị trọng thương không dậy nổi chính là đồng nghĩa với mất mạng.
Nếu những tu sĩ này lựa chọn tiến vào sơn cốc, đuổi theo bảo tàng trong Đan Trì tông thì phải tiếp nhận những nguy hiểm có thể gặp phải như bây giờ!
Tô Tử Mặc không phải Thánh Nhân, không có nhiều sức lực để cứu tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng cam đoan trận hình phía trước không bị phá vỡ, dẫn đầu đám người vượt qua chông gai, không ngừng tiến lên.
Sau nửa canh giờ, đám người rốt cục đã chạy ra khỏi vòng vây của Huyết Văn Thượng Cổ.
Huyết Văn Thượng Cổ ở xung quanh đã dần dần thưa thớt, lúc này đang bị phi kiếm chém giết.
"Chư vị nghỉ ngơi một chút, xử lý vết thương, dùng đan dược để khôi phục thể lực."
Thoát khỏi vòng vây của Huyết Văn Thượng Cổ, Đường Du rốt cục thở nhẹ một hơi, cất giọng nói.
Nghe được sắp xếp như thế, Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Đám tu sĩ dừng bước lại, tự mình lấy đan dược ra nuốt vào rồi băng bó vết thương, kẻ nào cũng thở hào hển, sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Mọi người nhìn Tô Tử Mặc đứng phía trước, thần sắc có chút phức tạp.
Trước đó, Đường Du vì mời chào Tô Tử Mặc mà không tiếc đắc tội với Tứ Đại Kỵ Khấu, khi đó tu sĩ của Đan Dương môn không ai hiểu được.
Đến tận lúc này, đám người mới ý thức được chỗ đáng sợ của Tô Tử Mặc!
Phen đại chiến này qua đi, thần sắc của Tô Tử Mặc vẫn như thường, khí định thần nhàn, so sánh với tình trạng của bọn họ, thật sự chính là khác biệt một trời một vực.
Đám người Đường Du, Lương bá nhìn thấy càng rõ ràng hơn, nếu không có Tô Tử Mặc ở phía trước giết ra một đường máu thì đoàn người này ít nhất phải mất một nửa tu sĩ trở lên!
Mà bây giờ, đám người xông ra khỏi vòng vây của Huyết Văn Thượng Cổ lại chỉ tổn thất hơn một trăm tu sĩ.
Chẳng bao lâu sau, Tô Tử Mặc thấy mọi người đã xử lý tốt vết thương, ăn linh đan rồi nên đi tới trước người Đường Du, thấp giọng nói: "Mau chóng lên đường đi, nơi đây không nên ở lâu."
Khoảng cách đến khi trời tối còn không đến nửa canh giờ.
Đối với đám người Đan Dương môn, thời gian cực kỳ gấp gáp, thời gian ở trong sơn cốc càng lâu, nguy hiểm lại càng lớn!
Huống chi vừa mới chỉ là một đám Huyết Văn Thượng Cổ.
Rất nhiều di chủng, dị thú khác còn chưa xuất hiện.
Tô Tử Mặc có dự cảm, một khi đêm tối buông xuống, chắc chắn sẽ có thuần huyết hung thú hiện thân!
Đến lúc đó chính là ác mộng của tất cả tu sĩ các tông môn trong sơn cốc!
Đường Du gật gật đầu, đang muốn mở miệng.
Nghiêm Tuấn đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Tô Tử Mặc, ngươi thể lực cường đại, có thể tiếp tục đi đường, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ đến những người khác một chút chứ!"
Nghiêm Tuấn nói rất lớn, giống như là đang cố ý nói cho người khác nghe.
Không ít tu sĩ nghe được câu này, đều nhìn về Tô Tử Mặc, trong mắt hiện lên từng tia bất mãn.
Nhìn thấy thần sắc của đám tu sĩ khác, Đường Du cũng có chút do dự.
Nghiêm Tuấn lớn tiếng nói: "Chư vị không cần sốt ruột, đi đường cũng không cần vội nhất thời."
Tô Tử Mặc cười cười, không nói thêm gì nữa.
"Ừ"
Đột nhiên, Tô Tử Mặc như có cảm giác, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, bỗng nhiên quay người nhìn lại phía sau cùng của đại trận.
"Sao vậy? "
Đường Du thấy sắc mặt Tô Tử Mặc khác thường nên vội vàng hỏi.
Lời còn chưa dứt, mặt đất ở phía cuối của đại trận hình mũi khoan đột nhiên chấn động, sau đó trở nên cực kỳ yếu đuối, có xu thế sụp đổ xuống phía dưới!
Giống như có một sinh linh đáng sợ đang muốn phá đất nôi lên!
"Đi mau!"
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng.
Đường Du cũng ý thức được không đúng, vội vàng cao giọng hô: "Chư vị đuổi theo, nhanh chóng rời khỏi nơi đây!"
Ầm ầm!
Mặt đất phía sau cùng đột nhiên đổ sụp xuống, từng xúc tua đầu màu đỏ sậm, lớn cỡ thùng nước từ trong lòng đất nhô ra, cuốn lấy từng tu sĩ rồi kèo vào trong lòng đất!
"Địa Long! Là Địa Long!"
Lương bá biến sắc, lên tiếng kinh hô.
Địa Long không phải long, hàng năm sinh sống ở sâu dưới lòng đất, giống như cự mãng, nhưng ngoài thân không có vảy, chỉ có từng vòng từng vòng vân màu đỏ sậm, không có mắt, những cực kỳ mẫn cảm đối với ánh sáng mà chấn động của mặt đất.
Trên đầu có một miệng máu hình tròn, bên trong là từng vòng từng vòng răng nanh sắc bén dữ tợn, chỉ cần khẽ động là có thể dễ dàng xoắn những sinh linh rơi vào trong miệng nó thành thịt nát!
Đáng sợ nhất là Địa Long có năng lực tái sinh cực mạnh!
Cho dù chém nó thành vài đoạn, chỉ cần nó chui vào lòng đất, nghỉ ngơi lấy sức là có thể khôi phục như lúc ban đầu!
Một khi có sinh linh bị Địa Long kéo vào sâu trong lòng đất, gần như đều sẽ lành ít dữ nhiều, cho dù là thượng cổ di chủng cũng không thể trốn thoát được!
Mặc dù Tô Tử Mặc đã sớm cảnh báo, nhưng phần lớn tu sĩ phía sau cùng đều khịt mũi coi thường, căn bản không có phòng bị chút nào, vẫn còn một số người khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Mặt đất sụp đổ, những tu sĩ này trực tiếp bị Địa Long kéo vào lòng đất, chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi im bặt.
Một số tu sĩ trong lúc vội vàng lại đằng không bay lên, còn chưa kịp xuất thủ đã bị Địa Long nuốt một cái, sương máu bắn ra, vô cùng thảm liệt!
Có một số tu sĩ vội vàng tế ra phi kiếm, trực tiếp chém Địa Long thành hai đoạn.
Nhưng Địa Long không chết, dùng một nửa thân thể vẫn có thể phát ra lực sát thương cực mạnh!
Mặt đất bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Mau trốn, mau trốn!"
"Mau mau rời khỏi nơi này!"
Trong hỗn loạn, truyền ra từng đợt la lên.
Đại trận hình mũi khoan lần thứ hai khởi động, trận hình đã có chút tán loạn, dưới sự hướng dẫn của Tô Tử Mặc, đoàn người gấp rút chạy vào sâu trong sơn cốc.
Chạy trốn suốt một khắc đồng hồ, đám tu sĩ mới thoát khỏi sự truy sát của Địa Long, bước chân mới dần dần chậm lại.
Phần lớn tu sĩ đều là đầm đìa mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ bất an.
Phen đào vong này thật sự đã khiến tinh thần và thể lực của đám người tiêu hao quá lớn, ngay cả trên mặt của Kỷ Thành Thiên đều hiện lên ra tầng một mồ hôi lấm tấm.
Tô Tử Mặc vẫn như thường.
Đôi mắt tỉnh táo, khí tức bình ổn, sức lực của hắn như vũ trụ mênh mông, thâm thúy giống biển cả, không nhìn thấy đáy.
Tất cả những chuyện khi này đối với hắn căn bản không được tính là gì!
Đường Du nhìn đám tu sĩ Đan Dương môn còn sống sót, thần sắc bi thương.
Đại chiến một trận cùng Huyết Văn Thượng Cổ, giết ra khỏi trùng vây, Đan Dương môn chỉ hao tổn hơn trăm người.
Chỉ trì hoãn một lát ở nguyên chỗ lại có gần hai trăm tu sĩ chôn xương ở nơi này!
Nhớ lại trước đó Tô Tử Mặc đề nghị, trong lòng Đường Du càng thêm áy náy.
Hơn hai trăm tu sĩ chết đi này, nàng cũng có một nửa trách nhiệm!
Nếu như nàng có thể quyết đoán một chút, có lẽ...