Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 412: Giết ra một đường máu

Chương 412: Giết ra một đường máu
Có không ít tu sĩ dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vaod Nghiêm Tuấn, cuối cùng nếu không phải hắn tự tiện chủ trương, thì hơn hai trăm tu sĩ đồng môn kia chưa chắc đã mát mạng!
Trong lòng Nghiêm Tuấn chột dạ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta cũng không phải cố ý, ta chỉ muốn để mọi người nghỉ ngơi nhiều một chút."
Có tu sĩ nhịn không được, cười lạnh nói: "Hừ! Nói đúng là nhẹ nhõm, hơn hai trăm đồng môn bởi vì một câu nói của ngươi mà chôn thây ở đây!"
"Đó là bọn họ không đủ thực lực, sợ chết thì đừng có đi theo vào cốc!"
"Nghiêm sư huynh, mọi người vốn là đồng môn, ngươi lại nói ra những lời này!"
"Đi."
Thấy bầu không khí giữa đám người không đúng, đã bắt đầu cãi vã, có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, Lương bá gầm lên một tiếng, chặt đứt tiếng ồn ào của mọi người.
Trong lòng Đường Du bực bội, nhẹ chau mày ngài, khoát tay nói: "Chư vị yên tĩnh, là do ta quyết sách sai lầm."
Đường Du hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc, thấp giọng hỏi: "Tô đạo hữu, tiếp theo phải làm sao bây giờ? "
"Chỉ có thể tiếp tục lên đường, nhanh chóng tìm tới di tích Đan Trì tông, mới có thể thoát khỏi sự uy hiếp của rất nhiều yêu thú trong sơn cốc."
"Được."
Đường Du ra lệnh một tiếng, đám người tiếp tục tiến lên.
Đi không được bao xa, sương mù phía trước cuồn cuộn, cách đó mấy trăm trượng có một đang Thanh Vũ điêu vỗ hai cánh, nhanh chóng bay ra, tốc độ cực kỳ nhanh, trong hai mắt lóe ra sát ý âm u!
Thượng cổ di chủng!
Ở trong sơn cốc chạy vội gần một canh giờ, rốt cục đã có thượng cổ di chủng xuất hiện!
Có màn sương che lấp nên đám tu sĩ Đan Dương môn còn lại căn bản không phát hiện ra Thanh Vũ điêu, nhưng Tô Tử Mặc mắt sáng như đuốc đã sớm phát hiện ra.
"Ngưng!"
Tô Tử Mặc phân ra sáu thanh phi kiếm, vụt qua giữa không trung, lưu lại từng đạo kiếm khí, hình thành một kiếm trận ngôi sao sáu cánh, ánh sáng trận văn lấp lóe!
Đối phó với thượng cổ di chủng nếu chỉ là dựa vào thuật ngự kiếm thì rất khó có thể chém giết chúng.
Vì tiết kiệm linh lực, Tô Tử Mặc cũng không trực tiếp vận dụng Chúc Chiếu kiếm trận, mà chỉ ngưng tụ ra Lục Hợp kiếm trận, chỉ về phía trước, kiếm trận phá không bay đến.
Đông đảo tu sĩ nhìn thấy Tô Tử Mặc đột nhiên xuất thủ, đều không hiểu gì.
Nhưng cũng không lâu sau, trong màn sương phía trước truyền ra tiếng ngỗng trời rên rỉ.
Một lúc sau, Lục Hợp kiếm trận một lần nữa bay trở về, thần sắc Tô Tử Mặc như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Đám người xâm nhập vào sơn cốc càng sâu, đã không còn thượng cổ sinh linh xuất hiện nữa, nhưng lại bắt đầu có thượng cổ di chủng hiện thân.
Nhiều lần không đợi đám thượng cổ di chủng vọt tới gần, Tô Tử Mặc đã ra tay trước một bước, chém giết bọn chúng dọn đường.
Tiếp tục đi sâu vào trong, đám người hữu kinh vô hiểm, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng ngưng trọng.
Sắc trời đã dần dần tối xuống!
Phạm vi tầm mắt của mọi người lần thứ hai giảm xuống.
Trong sơn cốc u ám trống trải này, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, trái tim của mỗi người đều trở nên nặng nề, tất cả đều thấp thỏm lo âu.
Còn chưa tìm được di tích Đan Trì tông.
Ý nghĩa trong chuyện này chính là đám người phải đi trong đêm tối!
Cũng không lâu sau, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, chung quanh đã đen kịt một màu.
Lúc đầu đám người còn có thể nhìn thấy trong khoảng cách mười trượng, nhưng bây giờ, phạm vi này đã thu nhỏ đến ba trượng!
Chẳng biết từ lúc nào, chung quanh đột nhiên đã yên tĩnh lại.
Không có phi cầm kêu to, cũng không có tẩu thú gào thét, ngay cả tiếng tu sĩ kêu thảm, tiếng gọi ầm ĩ cũng không có.
Gần như chỉ trong chớp mắt, tất cả yêu thú đều trốn chạy, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa!
Giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Yên tĩnh đến quỷ dị, đầy âm trầm và đáng sợ!
Dưới sự hướng dẫn của Tô Tử Mặc, đám người một đường tiến lên, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Đám người giẫm lên cành khô lá cây, phát ra tiếng vang 'Sàn sạt ' khá chói tai.
"Sao, chuyện gì xảy ra?"
"Sao không có yêu thú nữa thế? "
Cuối cùng có người không chịu nổi bầu không khí kiềm chế này, có chút thở hổn hển, run giọng hỏi.
Đường Du cũng có chút sợ hãi.
Trong đêm tối này, nàng thậm chí còn ngửi được khí tức tử vong!
Bây giờ người duy nhất có thể giúp nàng trấn định lại chính là bóng lưng thẳng tắp như núi đứng phía trước kia.
Giống như bóng lưng này không ngã xuống thì hi vọng của bọn họ sẽ vĩnh viễn không dập tắt.
Bóng tối phía trước tràn đầy nguy hiểm mịt mờ.
Nhưng Tô Tử Mặc không có dấu hiệu bước chân, cứ tiếp tục một đường tiến lên.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc dừng bước, thanh âm trầm thấp vang lên, vẫn bình tĩnh thong dong, nhưng lời hắn nói ra lại làm tất cả mọi người đều hoảng sợ biến sắc!
"Chư vị chuẩn bị ác chiến một trận, thú triều sắp kéo tới!"
Thú triều!
Nghe được hai chữ này, trong lòng đám người đều khẽ run lên.
Tô Tử Mặc híp mắt, phóng tầm mắt nhìn lại, trong mắt có hàn quang lấp lóe, chậm rãi nói ra: "Hơn nữa còn là... Thú triều do thượng cổ di chủng tạo thành!"
"A!"
"Cái gì?"
Trong đám người ồn ào xôn xao.
Chỉ là một đầu thượng cổ di chủng cũng đủ khiến đông đảo tu sĩ đau đầu.
Nếu là thú triều do thượng cổ di chủng tạo thành, bọn chúng phô thiên cái địa mà đến, bên trong chiến trường Thượng Cổ này còn có ai có thể ngăn cản được?
Tông môn nào có thể may mắn sống sót chứ?
"Hiện, hiện tại, ta, ta, chúng ta lui về, còn kịp sao ?"
Rốt cục, có tu sĩ không chịu nổi loại áp lực này, run rẩy hỏi, trong giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào.
Trên mặt đất, dần truyền đến từng cơn chấn đống, giống như có thiên quân vạn mã chạy vội tới, dù tầm nhìn không rõ nhưng đám người vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức hung tàn thảm thiết từ phía trước truyền tới!
Không kịp rồi.
Không cần Tô Tử Mặc trả lời, người này đã biết đáp án.
Tình huống lo lắng nhất rốt cục đã đến.
Hơn nữa thực tế còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng!
Mặt đất chấn động càng ngày càng kịch liệt!
Đông đảo tu sĩ biết rất rõ ràng, lúc này đang có vô cùng vô tận di chủng dị thú chạy tới nơi này, nhưng dù sợ thì trong bóng đêm và sương mù bao phủ thế này, đám người căn bản không nhìn thấy gì!
Có tu sĩ không chịu nổi mặt đất chấn đống như thế, hai chân người này mềm nhũn, ngã co quắp trên mặt đất, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, vô lực òa khóc.
Đứng trước mặt tử vong, người tu chân cũng không khác gì phàm nhân cả, tất cả đều hèn mọn, bất lực, không có tôn nghiêm gì.
"Làm sao bây giờ? "
Đường Du nhìn về phía Tô Tử Mặc, lên tiếng hỏi theo bản năng.
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói ra: "Đương nhiên là nghênh đón."
Đương nhiên là nghênh đón!
Mấy chữ thật đơn giản, lại lộ ra khí phách coi trời bằng vung, không sợ hãi gì!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Đường Du đều đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể sống sót, rồi chạy thoát như thế nào, còn Tô Tử Mặc lại chỉ nghĩ tiếp tục đi ngược dòng nước!
Đường Du run lên, quay đầu nhìn qua sườn mặt Tô Tử Mặc.
Mặc dù ở trong màn đêm, sườn mặt của Tô Tử Mặc có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt kia vẫn bình tĩnh sáng tỏ, giống như hai ngôi sao trong đêm tối, lóe ra hào quang sáng chói.
Tô Tử Mặc như có cảm giác, hơi nghiêng đầu nỏ một nụ cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ còn có đường lui sao? "
Đường Du sửng sốt.
Đúng vậy, còn có đường lui sao?
Khi thượng cổ di chủng tạo thành thú triều mãnh liệt kéo đến, bọn hắn đã không có đường lui.
Dù lúc này quay người chạy trốn, cũng tuyệt đối không trốn thoát sự truy sát của đám thượng cổ di chủng!
"Chư vị, ta biết bây giờ các ngươi đang tuyệt vọng. Nhưng đây chính là một trận khảo nghiệm, khảo nghiệm sinh tử! Người nào e ngại, khiếp đảm, lùi bước thì người đó chỉ có một kết cục, chính là vẫn lạc."
Tô Tử Mặc lên tiếng, kiên định hữu lực: "Nếu chúng ta đã không có đường lui, vậy cũng chỉ có thẳng tiến không lùi, dựa vào trường kiếm trong tay..."
"Giết ra một đường máu!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất