Chương 424: Vết nứt không gian
Trong động phủ, chỉ trong chớp mắt đã trở nên yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đám tu sĩ đều có vẻ mặt hoảng sợ xen lẫn khó tin nhìn thi thể nằm trong vũng máu trong đất bùn trên mặt đất.
Quá độc ác!
Đường đường là Ma tử của Địa Sát giáo, vậy mà cứ như vậy bị người làm thịt!
Mặc dù từ xưa Tiên Ma bất lưỡng lập nhưng có người phong ấn đi cùng, cho dù là Bùi Thuần Vũ cũng không dám ra tay dứt khoát như thế!
Ma tử vừa chết, người phong ấn chắc chắn sẽ ra tay!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Tô Tử Mặc giống như đang nhìn một người chết.
Mặc dù người phong ấn đã là lão nhân tới tuổi xế chiều.
Nhưng cho dù là Trúc Cơ tám mạch cũng lực lượng đỡ nổi không của người phong ấn!
Kim Đan cảnh và Trúc Cơ cảnh hoàn toàn chính là hai cấp độ hoàn toàn khác biệt, một hạt Kim Đan nuốt vào bụng, bắt đầu biết mệnh ta không do trời, thọ nguyên có thể tăng đến năm trăm năm.
Về mặt lực lượng lại càng hoàn toàn nghiền ép!
Kim Đan giận dữ, tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể tiếp nhận!
Đông đảo tu sĩ bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách cùng Tô Tử Mặc, sợ bị liên lụy vào trong trận chiến đó.
Nhìn thấy một màn này, Bùi Thuần Vũ và lão giả mặc áo bào màu vàn của Lưu Ly cung liếc nhau, đều có thể nhìn ra sự vui mừng trong mắt đối phương.
Cục diện lúc này thật sự quá có lợi cho bọn hắn!
Lưu Ly cung tọa sơn quan hổ đấu.
Dù là phương nào chiến thắng, Lưu Ly cung đều sẽ trở thành người thắng lớn sau cùng!
" Được, rất tốt."
Lão giả gầy đét của Địa Sát giáo trầm mặt xuống, giữa lông mày mang sát ý, hai mắt nhìn chòng chọc vào Tô Tử Mặc, khí tức trong người bùng lên khủng bố làm người ta sợ hãi!
Tô Tử Mặc híp hai mắt, trong tay cầm Huyết Thối đao, giằng co cùng lão giả gầy đét, khí thế lại không thua kém gì.
Hắn từng thủ qua với Kim Đan chân nhân giao chân chính, hơn nữa còn chém giết được đối phương.
Một lần kia, Tô Tử Mặc có Dạ Linh tương trợ, còn dựa vào huyết sắc cốt chưởng ở tay phải, cộng thêm rất nhiều nhân tố như hoàn cảnh, ngoại lực mới có thể giết chết một Kim Đan đến tuổi xế chiều.
Nếu bàn về thực lực chân chính, Tô Tử Mặc khẳng định không sánh bằng Kim Đan chân nhân.
Nhưng bây giờ, hắn cũng không phải không có chút phần thắng nào.
Nơi này là thượng cổ chiến trường, một khi có người đánh ra lực lượng của Kim Đan cảnh thì sẽ bị chiến trường Thượng Cổ bài xích, xuất hiện vết nứt không gian!
Nói cách khác, nếu người phong ấn đánh ra lực lượng của Kim Đan cảnh thì chỉ có một cơ hội xuất thủ!
Chỉ cần Tô Tử Mặc chống đỡ được thì kẻ ngã xuống chính là người phong ấn.
"Chết đi cho ta!"
Lão giả gầy đét nâng bàn chân lên rồi lại nhẹ nhàng đạp xuống.
Trong chớp mắt, đất rung núi chuyển!
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, trên mặt đất đột nhiên vỡ ra một khe hở khổng lồ, không ngừng lan tràn, trong nháy mắt đã lan tới dưới chân của Tô Tử Mặc.
Hô!
Linh dực xuất hiện, Tô Tử Mặc đằng không bay lên, trong tay bắt quyết, ngón giữa và ngón cái đan xen, ngưng kết ra một thủ ấn, ẩn chứa vô tận uy năng!
Phục Ma Ấn!
Khe hở trên mặt đất u ám thâm thúy, đột nhiên tràn ra một luồng sát khí đen như mực cuồn cuộn phun trào, biến thành một bàn tay khổng lồ, chộp tới Tô Tử Mặc đang ở giữa không trung!
Sát khí phun trào, khói đen tràn ngập, phong vân biến sắc!
Bàn tay đen nhánh này dường như chính là Quỷ Trảo U Minh từ trong địa ngục nhô ra, có thể kéo tất cả sinh linh xuống địa ngục!
Đừng nói là Tô Tử Mặc ở trung tâm chiến trường, cho dù là như đám tu sĩ vây xem đã lùi về sau khá xa, khi nhìn thấy một nắm tay này cũng cảm thấy tinh thần run rẩy.
Đây chính là lực lượng của Kim Đan cảnh, có thể nghiền ép tất cả!
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, trên không của động phủ truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Một bàn tay màu vàng óng rất lớn từ trên trời giáng xuống, tản ra vô tận kim quang, đường vân trên bàn tay đều có thể thấy rõ ràng, mang theo khí tức thần thánh không cho tà ma quấy nhiễu, khí thế doạ người có thể trấn áp quần ma!
Linh lực trong đan điền của Tô Tử Mặc đã vận chuyển đến cực hạn, sáu linh mạch lóe lên, linh lực cuộn trào mãnh liệt.
Sở dĩ lựa chọn Phục Ma Ấn, cũng là bởi vì trên Phục Ma Ấn ẩn chứa khí tức thần thánh khắc chế tà ma, đây chính là khắc tinh trời sinh đối với sát khí,.
Nhưng dù vậy nếu chỉ là dựa vào Phục Ma Ấn, thì căn bản không có khả năng bộc phát ra linh thuật chống lại cùng Kim Đan cảnh.
Ầm!
Hai bàn tay chạm vào nhau, bùng ra một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Hai màn sáng vàng và đen giao thoa, khí tức va chạm, lập tức tràn ra một vầng sáng lực lượng kinh khủng, cả tòa động phủ đều lung lay như muốn sụp đổ.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, bàn tay màu vàng óng dừng lại một chút rồi ầm ầm tán loạn.
Mà sát khí bao phủ trên bàn tay màu đen kia đã rõ ràng giảm bớt được mấy phần!
Thấy cảnh này, không ít tu sĩ đều thầm cảm thấy kinh hãi.
Nếu như hai người có tu vi cảnh giới giống nhau, chỉ sợ với thần lực tích chứa trên bàn tay màu vàng óng này thì thật sự có thể trấn áp linh thuật của lão giả gầy đét này xuống!
"Tranh tranh tranh!"
Sau khi hai bàn tay va chạm vào nhau, tiếng kiếm reo bén nhọn đột nhiên vang lên.
Mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm đồng thời lơ lửng trước người Tô Tử Mặc, linh quang trên thân kiếm bắn ra.
Mười tám thanh phi kiếm giăng khắp nơi giữa không trung, lưu lại từng vết kiếm, ngưng tụ ra một tòa kiếm trận, mũi nhọn lăng lệ tản ra vô cùng vô tận kiếm khí!
Chúc Chiếu kiếm trận!
"Đi!"
Một đoàn kiếm thật lớn ngưng tụ thành hình mâm tròn run rẩy bắn về phía bàn tay màu đen to lớn kia!
Bàn tay màu đen mở ra, giống như muốn che khuất cả bầu trời, trực tiếp bắt lấy Chúc Chiếu kiếm trận.
Phốc! Phốc! Phốc!
Kiếm hình mâm tròn vốn còn đang không ngừng xoay tròn, nhưng sau khi bị bàn tay màu đen này bắt được đã lập tức dừng lại, sau đó tiếng rên rỉ vang lên.
Ầm!
Kiếm trận ầm ầm tán loạn, mười tám thanh phi kiếm văng ra bốn phía.
Sát khí trên bàn tay màu đen lại phai nhạt đi mấy phần.
Chúc Chiếu kiếm trận mặc dù đã tán loạn, nhưng lực lượng thật sự quá khủng bố, đã đâm vào khiến bàn tay màu đen bị thủng trăm ngàn lỗ!
Phục Ma Ấn, Chúc Chiếu kiếm trận đều tiêu hao rất nhiều linh lực, đó cũng đều là át chủ bài của Tô Tử Mặc.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc liên tục đánh ra hai tấm át chủ bài mà linh thuật do người phong ấn đánh ra vẫn rất khủng bố, đủ để hủy diệt chúng sinh!
Hô!
Bàn tay màu đen trong nháy mắt đánh xuống, bao phủ Tô Tử Mặc vào trong, sau đó nắm tay dần nắm chặt lại!
Thân ảnh Tô Tử Mặc bị bàn tay màu đen trong lòng bàn tay, sát khí tràn ngập, trong nháy mắt đã thôn phệ lấy hắn.
Kết thúc.
Mặc dù bị Phục Ma Ấn, Chúc Chiếu kiếm trận ngăn cản, nhưng đây dù sao cũng là lực lượng của Kim Đan cảnh.
Tô Tử Mặc bị bàn tay màu đen bóp vào bên trong, cho dù nhục thân chịu đựng được, nhưng sát khí mà Kim Đan cảnh tu luyện ra xâm nhập vào trong cơ thể cũng đủ để ăn mòn huyết mạch, làm hắn mất mạng tại chỗ!
Một bên khác, trong hư không phía sau lão giả gầy đét kia lại hiện ra một vết nứt, tản ra khí tức làm người ta sợ hãi, trực tiếp kéo lão giả kia vào trong đó!
Vết nứt không gian!
Quy tắc trong chiến trường Thượng Cổ, nhất định không cho phép vi phạm.
Lão giả gầy đét căn bản không có cơ hội xuất thủ lần thứ hai.
Trước khi vết nứt không gian khép lại, cơ thể khô gầy của lão đã bị xé thành mảnh nhỏ, sương máu bắn ra, thi hài không còn!
Một lúc đi, vết nứt không gian mới chậm rãi khép lại.
Thấy cảnh này, ánh mắt của đông đảo tu sĩ đều rất phức tạp.
"Một tu sĩ như vậy, nếu không bị phong ấn người để mắt tới thì đã đủ để sánh vai cùng các thiếu niên thiên kiêu của các đại thế lực."
"Cũng là hắn gieo gió gặt bão, ai bảo hắn cuồng vọng, không biết sống chết như thế!"
"Đạt được Đao Hoàng truyền thừa, đây tuyệt đối là thiên tài vạn năm khó gặp, chỉ tiếc... Ai."
"Không có gì có đáng tiếc cả, thiên tài vẫn lạc cũng không phải thiên tài, cuối cùng đều sẽ bị người quên lãng."
"Cùng người phong ấn một mạng đổi một mạng, cũng coi như hắn chết có ý nghĩa."
Có người lộ vẻ mặt tiếc hận, có người lại cười trên nỗi đau của người khác, có người lắc đầu thở dài.