Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 428: Đào tẩu

Chương 428: Đào tẩu
Ánh mắt Lương bá phức tạp.
Lão giả mặc áo bào màu vàng mặc dù không trực tiếp chết trong tay Tô Tử Mặc, nhưng lại bởi vì hắn nên mới bị vết nứt không gian thôn phệ, mất mạng ở nơi này.
Người phong ấn dùng mạng sống làm giá để ra tay, thế mà vẫn không thể chém giết một tu sĩ Trúc Cơ, chuyện này thật sự khiến người ta phải lắc đầu cảm thán.
Trên thực tế, một trận chiến này, Tô Tử Mặc cũng chịu nguy hiểm rất lớn!
Một khi người phong ấn đánh ra lực lượng của Kim Đan cảnh, hắn căn bản không phải đối thủ của họ.
Trong động phủ chứa linh đan cấp hai kia, hắn đã dùng hết át chủ bài mới miễn cưỡng chống được một chiêu của lão giả gầy đét, nhưng bản thân hắn vẫn bị trọng thương.
Với trạng thái bây giờ của Tô Tử Mặc, hắn tuyệt đối không chống lại được lực lượng của Kim Đan cảnh khi đánh ra một kích.
Cho nên, hắn mới triền đấu cùng lão giả mặc áo bào màu vàng đến nay, đánh cờ tâm lý với nhau, cuối cùng lợi dụng linh giác, sớm cảm thấy được sát ý của lão giả mặc áo bào màu vàng nên tránh đi trước một bước, mới có thể dụ sát được ông ta!
Thể lực của Tô Tử Mặc cũng không còn thừa bao nhiêu, nếu không có năng lực tự chữa trị cường đại để khôi phục lại sức lực thì hắn đã sớm không chịu nổi rồi.
Dụ sát được người phong ấn xong, rốt cục Tô Tử Mặc đã có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lại nghỉ thêm một lát, sau đó trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia sáng lạnh, đi tới trước đại điện luyện đan, thấp giọng hỏi: "Có người nào trông thấy Bùi Thuần Vũ không? "
"Hắn bỏ chạy về phía cửa vào sơn cốc bên kia."
Có tu sĩ chỉ đường.
Bùi Thuần Vũ không chết đi, cuối cùng sẽ trở thành tai hoạ không xác định đối với Tô Tử Mặc!
Vẻ mặt Đường Du khẩn trương, vội vàng tiến lên, khuyên nhủ: "Tô đạo hữu, ngươi bây giờ suy yếu như vậy, đừng đi mạo hiểm nữa. Hơn nữa bây giờ ngươi đuổi theo cũng chưa chắc có thể đuổi kịp."
Tô Tử Mặc lắc đầu, không giải thích gì, thân hình lấp lóe, xông thẳng vào trong sương mù của sơn cốc.
Trong nháy mắt, thân ảnh của Tô Tử Mặc đã biến mất trước mặt mọi người.
Tiểu Ngưng vẫn đang tiếp nhận truyền thừa.
Rất nhiều tu sĩ Đan Dương môn đều khe khẽ bàn luận trận chiến vừa rồi, vẻ mặt đầy phấn khởi.
Mặc dù người phong ấn đã tới tuổi xế chiều, chỉ có một cơ hội ra tay, nhưng mặc kệ như thế nào thì người ta cũng là Kim Đan chân nhân!
Đây là một trận chém giết giữa tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan chân nhân!
Đề tài nói chuyện này đã đủ để cho đám người Đan Dương môn nói khoác rất nhiều năm về sau.
Cũng không lâu sau, tu sĩ Thiên Hạc môn từ chỗ sâu trong di tích đi ra, trong mắt mỗi người đều mang vẻ mừng rỡ.
"Mạn Mạn tỷ, chúc mừng."
Đường Du cười nói ra: "Xem ra Thiên Hạc môn cũng thu hoạch được không nhỏ ở trong Đan Trì tông."
" Ừ, tìm được mấy bí pháp phù lục đã thất truyền."
Phong Mạn Mạn hé miệng cười một tiếng.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng nghị luận của mấy tu sĩ.
" Tô Tử Mặc kia có lai lịch gì, quá kinh khủng!"
"Đúng vậy, ta tận mắt thấy Ma tử Địa Sát giáo bị hắn bóp chết giống như bóp một con kiến hôi."
"Ma tử đã là cái gì, người phong ấn của Địa Sát giáo cũng chết vô ích."
Nghe đến đó, đám tu sĩ Đan Dương môn đều kinh ngạc.
Đường Du nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Phong Mạn Mạn, hỏi: "Địa Sát giáo xảy ra chuyện gì, có quan hệ gì với Tô đạo hữu? "
"Ngươi không biết sao?"
Phong Mạn Mạn lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Đám người Đường Du vẫn luôn canh giữ bên người tiểu Ngưng, căn bản không biết trong động phủ linh đan cấp hai đã xảy ra chuyện gì.
Phong Mạn Mạn giải thích nói: "Trong khu vực sâu của di tích có một số động phủ, trong đó có Khai Mạch đan hoàn mỹ, Tô Tử Mặc ra tay đoạt lấy, sau đó chém giết Tiết Dương tại chỗ!"
"A!"
Trong đám người nghe thế đều thốt lên kinh ngạc.
Phong Mạn Mạn tiếp tục nói ra: "Về sau, người phong ấn của Địa Sát giáo lại ra tay, bị hắn cứng rắn chống đỡ! Địa Sát giáo, toàn quân bị diệt."
Lần này, trước đại điện luyện đan đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Nói như thế thì hai người phong ấn đều mất mạng uổng phí!
Môi son của Đường Du khẽ nhếch, vẻ mặt đầy rung động, nửa ngày sau vẫn còn thẫn thờ.
...
Trong màn sương mù của sơn cốc, Tô Tử Mặc mở rộng linh dực, tốc độ nhanh như tia chớp, gấp rút chạy ra phía cửa vào sơn cốc, tốc độ đã đạt tới cực hạn.
Hắn chiến đấu cùng với lão giả mặc áo bào màu vàng thời gian không dài.
Bùi Thuần Vũ đã thụ thương, thể lực còn không thừa mấy, muốn xuyên qua màn sương trong sơn cốc trong đoạn thời gian này cũng không hiện thực.
Dù sao, ở trong sơn cốc vẫn còn rất nhiều phi cầm tẩu thú.
Tô Tử Mặc một đường chạy vội, đồng thời lợi dụng thính lực, thị lực cường đại, để tìm kiếm tung tích của Bùi Thuần Vũ.
Bây giờ, bóng đêm càng nồng, sương mù tràn ngập.
Đối với tu sĩ khác, phạm vi thị lực tối đa chỉ tầm ba trượng, muốn tìm kiếm một người ở trong sơn cốc cũng khó như lên trời.
Nhưng Tô Tử Mặc lại khác.
Đả thông thất đại huyệt khiếu, ngũ giác cực kỳ nhạy cảm, phạm vi tìm kiếm cực lớn.
Có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào đều không thể thoát khỏi lực chú ý của hắn!
Thuần huyết hung thú trong sơn cốc đã chết, Tô Tử Mặc chạy ở trong sơn cốc cũng không sợ, trong đêm tối đầy sương mù có rất nhiều yêu thú, thượng cổ di chủng căn bản không dám tiến lên cản đường hắn, tất cả đều tránh đi thật xa.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc xông ra khỏi màn sương trong sơn cốc, hắn đứng ở lối vào, khẽ nhíu mày.
Không nhìn thấy Bùi Thuần Vũ.
Biến mất không thấy đâu!
Ánh mắt Tô Tử Mặc lấp lóe, lâm vào trầm tư.
Loại tình huống này chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất là Bùi Thuần Vũ đã chạy ra khỏi sơn cốc.
Nhưng hắn nghĩ khả năng này không lớn lắm.
Thứ hai là Bùi Thuần Vũ vẫn còn ở trong sơn cốc!
Muốn trốn trong sơn cốc ngập tràn sương này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Ở đây chỗ nào cũng có phi cầm tẩu thú, một tu sĩ không có khả năng dễ dàng trốn thoát, nhất định sẽ xay ra chiến đấu chém giết, truyền ra động tĩnh không nhỏ.
Nhưng đoạn đường Tô Tử Mặc đi tới đây lại căn bản không phát hiện dấu ra vết nào, cũng không nghe được động tĩnh gì.
"Cổ quái."
Tô Tử Mặc lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ hắn thực sự đã trốn ra ngoài?"
Tô Tử Mặc nghĩ lại, thân là đệ tử Lưu Ly cung trong Tiên môn, có chút thủ đoạn bảo mệnh cũng không hiếm lạ.
Lúc này, Bùi Thuần Vũ thật sự có khả năng đã rời khỏi nơi đây, trốn xa ngàn dặm.
Lại bồi hồi ở cửa vào thêm một lúc, Tô Tử Mặc mới trở về theo đường cũ.
Hồi lâu sau, trong sơn cốc lại khôi phục yên tĩnh.
Trong nháy mắt, một đêm trôi qua.
Mặt trời mới dần dâng lên, xua tan đi đêm tối trong sơn cốc.
Một con Truy Vân Báo thượng cổ di chủng chậm rãi từ trong huyệt động đi tới, thần sắc có chút uể oải, sắc mặt khó coi.
Đêm qua, nó nuốt chửng một nhân tộc.
Nhưng chẳng biết tại sao, một đêm trôi qua mà nó không thể tiêu hóa được, trong dạ dày của nó bị căng tức đến mức vô cùng khó chịu.
Không đi được mấy bước, Truy Vân Báo kêu đau một tiếng, vô lực ngã xuống mặt đất, trong dạ dày xuất hiện từng cơn đau đớn.
Xoẹt xẹt!
Huyết quang thoáng hiện.
Bụng của Truy Vân Báo đột nhiên lợi khí xé rách, vạch ra một lỗ thủng to lớn, vô số nội tạng bắn ra, ở giữa còn có một bóng người màu đỏ ngòm.
Bóng người đỏ ngòm màu máu này khom người, không ngừng nôn mửa.
Sau nửa ngày, bóng người kia mới xòe bàn tay ra, lau đi máu tươi trên mặt ngấn, lộ ra một khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, khủng bố làm người ta sợ hãi tựa như lệ quỷ!
"Tô Tử Mặc, hôm nay Bùi Thuần Vũ ta chịu nhục thế này, tương lai nhất định bắt ngươi trả lại gấp trăm lần!"
Ánh mắt bóng người màu máu đầy oán độc, cắn răng nghiến lợi nói ra.
Đêm qua, Bùi Thuần Vũ biết sẽ khó thoát được sự truy sát của Tô Tử Mặc, nên chọn đi nước cờ hiểm, chủ động tìm tới một con thượng cổ di chủng, bị nó thôn phệ.
Chiêu này cực kỳ hung hiểm!
Phải biết rằng lực co bóp dạ dày của yêu thú cực lớn, tu sĩ bình thường căn bản không chịu nổi.
Đổi lại người khác thì, sớm đã bị đ thành thịt nát.
Hơn nữa, dịch vị của thượng cổ di chủng có tính ăn mòn khủng bố, thậm chí có thể ăn mòn cả Nham Thạch Thiết Mỏ.
Nếu không có thuật luyện thể《 Lưu Ly Tâm Kinh 》cường đại, Bùi Thuần Vũ căn bản không sống qua một đêm này, đã sớm vẫn lạc.
Dù vậy, trên người Bùi Thuần Vũ, cũng bị ăn mòn đến mức máu thịt be bét, gần như đã bị lột mất một lớp da, hoàn toàn bị hủy dung nhan, không thể nhận ra bộ dáng vốn có.
Bùi Thuần Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Truy Vân Báo đã dần dần mất đi sức sống, thần sắc lạnh lùng, sau đó lảo đảo bỏ chạy về phía cửa vào sơn cốc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất