Chương 429: Nhân Hoàng điện xuất hiện
Chiến đấu tranh đoạt di tích đã kết thúc, bên thắng lớn nhất thuộc về Đan Dương môn.
Đệ tử Đan Dương môn tiến vào bên trong chiến trường Thượng Cổ có hơn một ngàn người, cuối cùng còn hơn bốn trăm người sống sót!
Không có gì bất ngờ xảy ra thì hơn bốn trăm người này đều có thể an toàn trở về Đan Dương môn.
Tiểu Ngưng thành công tiếp nhận truyền thừa, mở ra đại điện luyện đan, đạt được vô số cổ tịch luyện đan.
Mang những cổ tịch này về Đan Dương môn, tất nhiên sẽ khiến danh vọng Đan Dương môn tăng cao, địa vị tăng lên.
Ngày thứ hai, các thế lực Đan Dương môn, Thiên Hạc môn, Mộ tông, Khôi Lỗi tông đều khởi hành rời khỏi nơi đây trở về Thành Huyền Thiên.
Chuyến đi lần này tới chiến trường Thượng Cổ, phần lớn tu sĩ đều đạt được mục đích.
Một khoảng thời gian sau đó, đám người đều an tâm ở trong thành Huyền Thiên tu luyện, đợi đến kỳ hạn một năm là có thể rời đi.
Tô Tử Mặc cũng bắt đầu bế quan, trùng kích linh mạch thứ bảy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt Tô Tử Mặc đã ở trong chiến trường Thượng Cổ nửa năm.
Vài ngày trước, hắn vừa mới đả thông linh mạch thứ bảy, thực lực lại tăng lên một cấp độ nữa.
Chỉ cần tiếp tục tu luyện, trước khi rời đi chiến trường Thượng Cổ, Tô Tử Mặc có khả năng tu luyện tới Trúc Cơ bảy mạch đỉnh phong.
Về tới Đại Chu, hắn lại ăn vào Khai Mạch đan hoàn mỹ thì hắn sẽ có cơ hội đả thông linh mạch thứ tám, trở thành một vị tu sĩ Trúc Cơ đả thông kỳ kinh bát mạch!
Tám mạch đả thôn, chính là Trúc Cơ cảnh đại viên mãn, tất thành Kim Đan!
Hơn nữa, khi ngưng kết Kim Đan nhất định có dị tượng sinh ra!
Đương nhiên, những chuyện này đều phải thỏa mãn điều kiện là tất cả đều thuận lợi.
Con đường tu chân không có ai có thể bảo đảm luôn thuận lợi, dù là người nào cũng không thể dự đoá trong quá trình này sẽ xảy ra biến cố gì.
Một ngày này, trên bầu trời đột nhiên ầm ầm sấm sét vô cùng rung động, một luồng uy áp làm người ta sợ hãi, khủng bố tuyệt luân trong nháy mắt đánh xuống chiến trường Thượng Cổ!
Yên lặng như tờ!
Thời gian dường như đều dừng lại.
Tất cả sinh linh bên trong chiến trường Thượng Cổ, dù là thượng cổ di chủng hay thuần huyết hung thú, đều thành thành thật thật nằm sấp trên mặt đất, trong ánh mắt toát ra vô tận sợ hãi.
Đây là sự sợ hãi đến từ thời Thượng Cổ, mặc dù xa xôi nhưng lại thâm căn cố đế, không thể xóa nhòa.
Khắp các nơi trong chiến trường Thượng Cổ, truyền nhân của các siêu cấp tông môn bên trên Đại lục Thiên Hoang đều nhanh chóng xuất hiện, bay lên giữa không trung, ngửa đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ rung động.
Vô số tu sĩ từ trong tràn thái bế quan bừng tỉnh, thi nhau xuất quan.
Bên trong Thành Huyền Thiên, dù là Đan Dương môn, Thiên Hạc môn, hay Mộ tông, Khôi Lỗi tông.
Trong thời khắc này, tất cả tu sĩ đều có cảm ứng, đi ra trên đường dài, đứng trên nóc nhà, hoặc bay lên giữa không trung, phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Đông đảo tu sĩ đều có sắc mặt kinh hãi, trợn mắt hốc mồm.
Ngay cả Lương bá là người phong ấn đều há to miệng, trong mắt loe lên sự khó tin.
Ở trung tâm của đất trời, phong vân đột biến!
Mây đen dày đặc, từng đám mây cuồn cuộn phun trào, xoay chầm chậm, hình thành một vòng xoáy đen, cực kỳ rung động.
Ở trong vòng xoáy mây đen này, tràn ngập từng đạo lôi quang điện xà, lít nha lít nhít, trong mây lại hình thành một biển lôi điện.
Càng đến gần trung tâm vòng xoá, lôi điện lại càng dày đặc!
Tiếng sấm cuồn cuộn, điện quang hừng hực.
Giống như đang có một quái vật khổng lồ, muốn từ trong vòng xoáy kia giáng xuống!
"Đây là..."
Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, dõi mắt nhìn ra xa, trong mắt lóe ra vẻ trầm tĩnh.
Trong vòng xoáy đầy mây đen kia bắn ra một luồng khí tức quá kinh khủng, làm người sợ hãi!
Luồng uy áp này bao phủ xuống, trong lòng Tô Tử Mặc thậm chí sinh ra một cảm giác vô cùng hèn mọn nhỏ bé, gần như muốn quỳ bái!
Có tu sĩ không chịu nổi, đã thật sự quỳ xuống mặt đất, thần sắc hoảng sợ.
Thời gian dần trôi qua, trong vòng xoáy dần hiện ra một phiến đá hình vuông rất to, bảo phủ bốn phía Bát Hoang, cứ như vậy giáng xuống, giống như có thể nghiền tất cả mọi thứ bên trong chiến trường Thượng Cổ thành hư vô!
Tồn tại kinh khủng không biết rõ lai lịch này mới chỉ lộ ra một góc của băng sơn.
Phiến đá tiếp tục hạ xuống, dần dần lộ ra toàn cảnh.
Đây là một tòa cung điện cổ xưa, đỉnh hình tròn, phía dưới hình vuông, tràn đầy khí tức cổ xưa, giống như nó tới từ thời kỳ Thượng Cổ vậy.
"Trời tròn đất vuông, Nhân Hoàng điện!"
Lương bá hít một hơi lãnh khí, lên tiếng kinh hô.
Cùng lúc đó, truyền nhân của các đại siêu cấp tông môn trong chiến trường Thượng Cổ đều nhao nhao nhận ra lai lịch của cung điện cổ xưa này.
Nhân Hoàng điện.
Ba chữ này giống như có một loại ma lực đặc thù, huyết dịch trong cơ thể Tô Tử Mặc đều đang sôi trào!
Tô Tử Mặc chưa từng nghe về Nhân Hoàng điện.
Nhưng nhìn ánh mắt của những người khác, thì hắn biết lai lịch của tòa đại điện này chỉ sợ đã vượt qua Đao Sơn Linh Hải!
Vô số tu sĩ đã quỳ rạp xuống đất, nhìn toà cung điện cổ xưa dưới bầu trời này, trong ánh mắt toát ra vô tận cuồng nhiệt cùng kính sợ.
Nhân Hoàng điện đứng sừng sững dưới bầu trời, lơ lửng bên trong biển lôi điện, tựa như một vị thần linh chí tôn vô thượng, đang hờ hững quan sát thế gian, trên thân tỏa ra uy áp cuồn cuộn.
Thạch phá kinh thiên, Nhân Hoàng điện xuất hiện!
Lương bá hít sâu một hơi, tự lầm bầm nói ra: "Nhân Hoàng điện xuất hiện, mang ý nghĩa là Đại lục Thiên Hoang sắp xảy ra chiến loạn, một thời đại hoàng kim lạo sắp đến!"
"Xem ra một đời này tất nhiên sẽ có Hoàng giả tuyệt thế sinh ra!"
"Có lẽ chúng ta sẽ nghênh đón một thời đại chư Hoàng cùng nổi lên, tái hiện lại huy hoàng của thời kỳ thượng cổ!"
"May mắn sinh ra trong thời đại này, được chứng kiến tất cả, sau này có chết cũng không hối tiếc."
...
Phương nam chiến trường Thượng Cổ.
Một tu sĩ đầu đinh, thân trên để trần trụi, mỗi một tấc cơ bắp đều lóe ra ánh sáng cổ đồng, tràn đầy cảm giác lực lượng bùng nổ.
Người này phá quan mà ra, trên vai khiêng một thanh trường thương to lớn, toàn thân tản ra khí tức cuồng bạo bén nhọn, ngẩng cao đầu nhìn lên ung điện cổ xưa, cười to nói: "Ha ha ha ha! Nhân Hoàng điện giáng lâm, xem ra Bàng Nhạc ta tất nhiên phong hoàng!"
Tiếng cười chưa dứt, Bàng Nhạc sải bước đi về giữa chiến trường Thượng Cổ.
Phương bắc.
Ở cửa một động phủ ẩn núp, xuyên thấu qua tầng tầng dây mây, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi mắt đầy oán hận.
"Tô Tử Mặc, nếu như không phải ngươi, Bùi Thuần Vũ ta tuyệt đối có cơ hội lấy được Nhân Hoàng điện truyền thừa!"
Nửa năm trôi qua, Bùi Thuần Vũ vẫn không thể đột phá đến Trúc Cơ tám mạch, căn bản không có sức tham dự tranh đoạt Nhân Hoàng điện truyền thừa.
Vì mạng sống, hắn chỉ có thể tiếp tục trốn ở nơi này.
Phương tây.
Một vị tăng nhân vốn ngồi trong sa mạc tĩnh tọa đột nhiên đứng dậy, nhìn cung điện cổ xưa trên đỉnh đầu, tự lẩm bẩm: "Nhân Hoàng điện, tiểu tăng động lòng."
Phương đông.
Một cột sáng màu tím phóng lên tận trời, sau đó chậm rãi hạ xuống, biến thành một bóng người.
Tu sĩ áo bào tím thần sắc trang nghiêm, trên hai đầu lông mày không giận tự uy, toàn thân có tử khí vô tận vờn quanh, khí thế phi phàm.
Trầm ngâm một chút, thân hình tu sĩ áo bào tím khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Ở khu trung tâm của chiến trường Thượng Cổ.
Trước một thác nước cao, có một tu sĩ ngồi trên tảng đá, toàn thân bị giọt nước văng lên làm ướt nhẹp, nhưng hắn đều không để ý.
Trên hai chân của tu sĩ này có đặt một thành trường kiếm, hai mắt hẹp dài lóe ra quang mang bén nhọn.
"Ha ha ha."
Tu sĩ có ngón tay thon dài, trong suốt như ngọc, chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm.
Ông!
Kiếm quang lấp lóe, bỗng nhiên mà qua.
Trường kiếm đã đút vào bao, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Thác nước vốn đang rũ xuống, đột nhiên dừng lại một chút, ở giữa hiện ra một khoảng không hẹp dài, giống như bị người chặt đứt!
"Nhân Hoàng truyền thừa, ngoài ta còn ai!"
Tu sĩ vươn người đứng dậy, tiện tay đeo trường kiếm lên bên hông, lẩm bẩm nói: "Hiếm có cơ hội, để cho Kinh Hồng kiếm trong tay Hàng Thu Vũ ta, thử xem thủ đoạn của truyền nhân các tông nào!"
Gần như là đồng thời.
Truyền nhân của các đại tông môn đều khởi hành, phóng về phía khu vực trung tâm của thượng cổ chiến trường.