Chương 430: Thái Cổ bí tân
Thành Huyền Thiên.
Tô Tử Mặc đi tới bên cạnh Đường Du, thấp giọng hỏi: "Nhân Hoàng điện có lai lịch gì "
Đường Du nhìn về phía Lương bá, nói: "Hay là để Lương bá nói đi, đối với một số bí ẩn cổ xưa này, ta không biết nhiều bằng Lương bá."
"Đáng tiếc, thọ nguyên của lão hủ đã sắp hết, không thể chứng kiến thời đại huy hoàng sắp tới, ai."
Vẻ mặt Lương bá đầy cảm khái, khẽ thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Sau khi dừng lại một chút, Lương bá mới chậm rãi nói: "Nhắc tới Nhân Hoàng điện, thì không thể không nói tới một người-Nhân Hoàng!"
Hai chữ này giống như ẩn chứa một loại thần tính vậy, chỉ vừa nói xong mà toàn bộ chiến trường Thượng Cổ dường như cũng run lên một cái.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Nghe cái tên này là có thể dễ dàng suy đoán ra đây là một vị Hoàng giả.
Nhưng khi Đường Du nhắc tới Đao Hoàng, Kiếm Hoàng, nàng cũng chưa từng toát ra vẻ mặt này, đó là vẻ mặt ngưỡng mộ, kính nể phát ra từ nội tâm.
Đây đã không đơn giản chỉ là một phong hào nữa, mà càng giống như một loại sức mạnh trường tồn vạn năm!
Dường như nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tô Tử Mặc, Lương bá lên tiếng giải thích: "Từ xưa đến nay, mỗi một đời đều sẽ có Hoàng giả xuất hiện, Đao Hoàng lưu lại Đao Sơn Linh Hải chỉ là Đao Hoàng ở một đời kia, đến đời sau, cũng có người đạt được danh hào Đao Hoàng."
"Nói cách khác, dù là Đao Hoàng, Kiếm Hoàng, Tiên Hoàng hoặc là Yêu Hoàng, đều không phải duy nhất, mỗi một đời đều sẽ có tuyệt thế thiên kiêu phong hoàng."
Nói đến đây, Lương bá dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Nhưng, qua hàng ngàn vạn năm đến nay, danh hào Nhân Hoàng chỉ có một người! Nhưng Hoàng giả khác cũng chỉ là một cái phong hào, nhưng Nhân Hoàng chỉ có hắn! Hắn chính là Nhân Hoàng!"
Tô Tử Mặc nghe thế thì chấn động.
Nghe đến đó, hắn đã dần dần hiểu được, sức nặng của hai chữ Nhân Hoàng này.
Cho dù là Tiên Hoàng, Phật Hoàng, Ma Hoàng, đều không thể sánh bằng danh hào Nhân Hoàng.
Tiên, Phật, Ma chỉ là ba loại đạo khác nhau của Nhân tộc, nhưng Nhân Hoàng là hoàng của Nhân tộc, còn cao hơn cả Tiên, Phật, Ma Tam Hoàng!
Rốt cuộc là một nhân kiệt cái thế như thế nào mới có thể được xưng tụng là 'Nhân Hoàng '
Trên gương mặt của Lương bá lộ vẻ đang hồi ức, chậm rãi nói: "Nhân Hoàng là Hoàng giả cường thế nhất, cường đại nhất trong ngàn vạn năm qua, không có người thứ hai! Trước khi Nhân Hoàng xuất hiện, những Hoàng giả còn lại đều phải cúi đầu xưng thần!"
"Nhân Hoàng cả một đời đều không bại, hùng bá Thiên Hoang vạn năm, bước lên đỉnh cao, quét ngang cửu thiên thập địa, không có người nào dám tranh giành với ngài, có thể nói là ngài bễ nghễ thiên hạ, cổ kim đều là sợ!"
Tô Tử Mặc nghe mà tinh thần chấn động, khó có thể tự kiềm chế.
Một đời không bại, đây mới thật sự là Hoàng giả!
Vạn cổ độc tôn!
Trước khi có ngài, không có Nhân Hoàng, sau khi có ngài, cũng không có người nào khác dám xưng là Nhân Hoàng!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lương bá tiếp tục nói ra: "Đương nhiên, Nhân Hoàng sở dĩ xưng là Nhân Hoàng, không chỉ bởi vì chiến lực của ngài, mà còn bởi vì công lao sự nghiệp của ngài mãi mãi không sụp đổ. Nói không khoa trương chút nào, Nhân tộc có thể có ngày hôm nay, chiếm cứ hơn một nửa địa vực trên Thiên Hoang, thì không thể bỏ qua công lao của Nhân Hoàng!"
"Ngươi cũng đã biết, Nhân tộc trời sinh vốn yếu đuối, vì sao có thể có cảnh tượng huy hoàng như hôm nay? "
Lương bá đột nhiên dừng lại, đổi chủ đề khác, lên tiếng hỏi một câu.
"Không biết."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Trên thực tế, hắn cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhân tộc sinh ra đã yếu, thể chất yếu đuối, thọ nguyên ngắn ngủi, không có nanh vuốt, cho dù là Nhân tộc trưởng thành, cũng không thể tay không vật ngã một con mãnh hổ.
Càng không cần nói tới so sánh cùng Long tộc trong truyền thuyết.
Tô Tử Mặc lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Hắn mơ hồ cảm giác được sẽ có một đoạn bí mật cổ xưa ầm ầm sóng dậy chuẩn bị hiện ra ở trước mắt của hắn.
Lương bá nói: "Tương truyền, ở thời đại Thái Cổ xa xôi, trên đại địa này có vạn tộc, trong đó có cửu đại hung tộc làm chủ, bị hậu thế xưng là cửu tộc Thái Cổ."
Trong lòng Tô Tử Mặc đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lúc trước trong di tích Thái Cổ ở vương triều Đại Chu, hắn cùng Lâm Huyền Cơ trốn trong hang núi của Long tộc, từng nghe cung chủ Huyết Nha cung nói một câu khi cầu xin Thần Long: "Chúng ta cùng là cửu tộc..."
Nếu như nói Long tộc là một trong cửu tộc Thái Cổ, như vậy lai lịch của cung chủ Huyết Nha cung, cũng hẳn là một trong cửu tộc!
Nghĩ như vậy cũng có thể giải thích được vì sao ngay cả Đại Chu Thiên Tử đều vô cùng cố kỵ ông ta!
Lương bá tiếp tục nói ra: "Thời đại Thái Cổ, Nhân tộc vốn nhỏ yếu, bị vạn tộc nô dịch, mệnh như cỏ rác, không có chút tôn nghiêm nào, bị vạn tộc ức hiếp, sống không bằng chết. Đó là khoảng thời gian Nhân tộc vô cùng bi thảm, nghĩ lại mà kinh."
Trong giọng nói của Lương bá lộ ra một tia bi thương.
Trước mắt Tô Tử Mặc dường như hiện ra một tình cảnh.
Vô số nhân tộc bị vạn tộc quất roi, hèn mọn đáng thương cố sống tạm bợ, trên đại địa mênh mông, khắp nơi đều có thể thấy được hài cốt của Nhân tộc, bị vạn tộc tùy ý chà đạp.
"Nhân tộc vẫn luôn bị nô dịch, bị vạn tộc nuôi nhốt, là đồ ăn lưu hành nhất của vạn tộc, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xẻ thịt uống máu. Thời gian trôi qua, tình huống này vẫn luôn không được thay đổi, đến tận những năm cuối của thời đại Thái Cổ, Nhân tộc rốt cục cũng nghênh đón một cơ hội chuyển mình!"
"Không biết vì nguyên nhân gì, giữa vạn tộc xảy ra một trận hỗn chiến, vạn dặm bạch cốt, máu chảy thành sông! Trận chiến kia đánh giết đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần gào thét, diễn ra trong rất nhiều năm khiến huyết khí trùng thiên, vô số chủng tộc đều bị chôn vùi tàn lụi."
"Vạn tộc hỗn chiến kết thúc, cuối cùng chỉ còn sót lại bách tộc, thời đại Thái Cổ kết thúc."
Tất cả tu sĩ đều lắng nghe Lương bá kể về bí ẩn trong thời đại Thái Cổ kia.
Không có người nào lưu ý đến, Dạ Linh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh tiểu Ngưng, chẳng biết từ lúc nào đã mở hai mắt ra.
Trong đôi con ngươi xanh đen kia thỉnh thoảng hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, thỉnh thoảng hiện lên một tia mê hoặc, giống như đang nỗ lực nhớ lại cái gì.
"Thời đại Thái Cổ kết thúc, lại tiến vào thời đại Thượng Cổ."
Lương bá nghỉ một hơi, mới tiếp tục nói ra: "Chính là bởi vì trận hỗn chiến này, vạn tộc ốc còn không mang nổi mình ốc, Nhân tộc mới có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, thừa cơ quật khởi."
"Nhân tộc trời sinh đã yếu đuối lại bắt đầu cảm ngộ thiên địa, sáng tạo ra rất nhiều pháp môn bí thuật để cải thiện thể phách; Nhân tộc không có nanh vuốt lại luyện khí, chế phù, trong tay cầm chiến kiếm trường mâu, xem như nanh vuốt của chúng ta!"
"Nhân tộc tạo ra văn minh tu chân, chư Hoàng cùng nổi lên, vì thoát khỏi vận mệnh bị nô dịch, dưới sự hướng dẫn của chư Hoàng, Nhân tộc bắt đầu phản kháng! Bắt đầu chống lại cửu tộc Thái Cổ cầm đầu bách tộc, chiến đấu vì tương lai của nhân tộc, một thời đại huy hoàng thuộc về Nhân tộc rốt cục cũng đến!"
Nghe đến đó, không ít tu sĩ đều đã hai mắt đẫm lệ, giống tất cả cả đã bơi ngược dòng lịch sử, trở lại thời đại Thượng Cổ, đặt mình vào thời đại huy hoàng kia, chứng kiến nhân tộc quật khởi!
Tô Tử Mặc cũng nắm chặt hai tay, tinh thần chấn động, cánh tay run nhè nhẹ.
Lương bá khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nhân tộc và bách tộc Thái Cổ bùng nổ ra một trận chiến cấp bậc sử thi, cuối cùng vô số cường giả Nhân tộc, đại năng thượng cổ vẫn lạc, chư Hoàng nhuốm máu, thảm liệt vô cùng."
"Trận đại chiến này, các ngươi cũng đều nghe qua, chính là cuộc chiến Thượng Cổ."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Lúc trước, khi Đường Du kể lại truyền thuyết về Đao Hoàng đã từng nhắc qua cuộc chiến Thượng Cổ.
Chỉ là, lúc ấy Đường Du nói rất mơ hồ, Tô Tử Mặc cũng không rõ ràng nguyên nhân gây ra cuộc chiến Thượng Cổ.
Cho tới hôm nay, Tô Tử Mặc mới hiểu được.
Cuộc chiến Thượng Cổ là một trận chiến Nhân tộc tránh thoát vận mạng!
Một trận chiến này cũng liên quan đến khí vận của Nhân tộc.
Nhân tộc không thể thua.
Một khi thua thì cảnh ngộ của Nhân tộc sẽ kém hơn cả thời đại Thái Cổ, sẽ không có bất kỳ cơ hội quật khởi nào nữa!