Chương 435: Quay lại cho ta
Giác Sân hòa thượng giống như một cọc gỗ, bị đại hán mặc áo gai cự chưởng che trời gắt gao ép trong đất bùn, không thể nào thoát thân, khung xương trong cơ thể két két kêu loạn.
Cận chiến chém giết, nguy hiểm nhất chính là trong ba chiêu đã có thể phân ra thắng bại.
Đầu tiên là do Giác Sân hòa thượng khinh địch, hai loại bí thuật Phật môn là Kim Cương Nộ Mục, Sư Hống công liên tiếp bị phá, khiến tinh thần đại chấn nên bị đại hán mặc áo gai chiếm tiên cơ.
Kém một bước mà lưu lạc đến mức này.
Giác Sân hòa thượng bị một chưởng ghim xuống tại chỗ, động một cái cũng không thể động!
Lúc này, mặc dù Giác Sân hòa thượng có muôn vàn thủ đoạn cũng không dùng được, Linh khí Phật môn mang theo người cũng đều không thể tế ra.
Đây hoàn toàn chính là chiến đấu về lực lượng!
Giác Sân hòa thượng chỉ cần phân tâm một chút, lực lượng không còn là sẽ lập tức liền bị đại hán mặc áo gai đập một bàn tay ép thành thịt nát, hài cốt không còn!
Cơ yêu tinh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Hắn lại có thể dùng một chưởng ép truyền nhân của Kim Cương tự ở tại chỗ, không thể động đậy!
Nhưng đúng lúc này, đại hán mặc áo gai đột nhiên nhẹ gật đầu, trong mắt lướt qua một tia tán thưởng, nói: "Ngươi có thể chống đỡ lần này đã rất tốt rồi, Kim Cương tự đúng là có chút thủ đoạn."
Cơ yêu tinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là đang làm gì?
Khẩu khí này không khỏi quá ngông cuồng rồi.
Ở trên đại lục Thiên Hoang, có tu sĩ nào có tư cách nói như vậy với truyền nhân của Kim Cương tự chứ?
Quỷ dị là khi đại hán mặc áo gai nói ra câu nói này, hoàn toàn giống như phát ra từ phế phủ, tự nhiên bộc lộ.
Đương nhiên, càng khiến Cơ yêu tinh kinh hãi là trong tình huống lực lượng giằng co kịch liệt đầy nguy hiểm này, Giác Sân hòa thượng đang hết sức chăm chú, tinh thần căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Nhưng đại hán mặc áo gai này lại còn có thể mở miệng nói chuyện!
Nói cách khác, người này vẫn còn dư lực!
Đại hán mặc áo gai không phải người khác, chính là Tô Tử Mặc đã thay hình đổi dạng!
Bùi Thuần Vũ của Lưu Ly cung là bại tướng dưới tay hắn, hắn tự nhiên có tư cách nói ra đánh giá như thế.
Tô Tử Mặc luyện Thông Khiếu thiên tới tiểu thành, thất đại huyệt khiếu đã đả thông hết, thị lực, nhĩ lực vô cùng cường đại.
Kim Cương Nộ Mục cùng Sư Hống công của Giác Sân hòa thượng căn bản không thể rung chuyển tinh thần của hắn!
Trong mắt Giác Sân hòa thượng lướt qua một tia xấu hổ và giận dữ.
Thân là truyền nhân của Kim Cương tự, hắn chưa từng chịu nhục nhã như thế, cũng chưa từng bị người nào trấn áp.
Tô Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng Giác Sân hòa thượng.
"Ngươi thật sự cho rằng như vậy là có thể thắng được ta!"
Giác Sân hòa thượng nghiến răng ken két, trong hai con ngươi dần dần nổi lên một tia kim quang, trong miệng chậm rãi phun ra tám chữ: "Ứng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm!"
Keng!
Thanh âm vừa dứt, lồng ngực của Giác Sân hòa thượng đột nhiên truyền ra một tiếng vang thật lớn!
Giống như có một lực lượng kiên cố không gì phá vỡ nổi, xuyên kim liệt thạch, muốn xuyên thấu qua ngực của Giác Sân hòa thượng để bắn ra.
Tô Tử Mặc cảm thụ được rõ ràng, tiếng như lưỡi mác này là tiếng tim đập của Giác Sân hòa thượng!
Một tiếng này rơi xuống, huyết mạch trong cơ thể Giác Sân hòa thượng phun trào, lực lượng trên hai cánh tay rõ ràng tăng thêm một điểm, lập tức ổn định lại thân hình đã lung lay sắp đổ.
"Ừ"
Trong mắt Tô Tử Mặc sáng lên, gật gật đầu, nói: "Thú vị."
Cơ yêu tinh vội vàng nói: "Ngươi cẩn thận, đây là bí điển bất truyền《 Kim Cương Kinh 》 của Kim Cương tự, ứng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm, cuối cùng sẽ tu luyện ra một quả Kim Cương tâm."
Keng!
Tiếng nhịp tim lại vang lên, cắt ngang lời nói của Cơ yêu tinh.
Lần này, tiếng như lưỡi mác lại càng thêm rõ ràng, càng thêm chói tai, giống như có thể phá hủy tất cả xuyên thủng vạn vật!
Máu trong cơ thể Giác Sân hòa thượng chậm rãi vận chuyển, truyền đến tiếng lưu động như thủy ngân.
Máu như thủy ngân!
Đây gần như đã đạt tới mức độ cực hạn của lực huyết mạch.
Ở bên trên cảnh giới này, cũng chỉ còn cảnh giới huyết như hải triều vốn hư vô phiêu miểu trong truyền thuyết kia.
Lực lượng trên hai tay Giác Sân hòa thượng tăng mạnh, đánh bat bàn tay của Tô Tử Mặc, khí thế không ngừng kéo lên, trong mắt lóe ra vẻ điên cuồng.
Cơ yêu tinh tiếp tục nói ra: "Mỗi một lần Kim Cương tâm nhảy lên, đều sẽ phạt tủy thay máu, dịch cân đoán cốt, không ngừng tu luyện, nếu đạt tới mức cực hạn, nhục thân thậm chí có thể đạt tới trình độ Kim Cương Bất Hoại, có thể đấu sức cùng thuần huyết hung thú!"
Thương thương thương!
Giống như muốn chứng minh sự đáng sợ của Kim Cương Tâm, nhịp tim lơi lồng ngực của Giác Sân hòa thượng bỗng nhiên tăng nhanh, huyết dịch trong cơ thể cũng lao nhanh.
Rầm rầm.
Tiếng thủy ngân lưu động không ngừng bên tai.
"Thí chủ, ngươi muốn một chưởng trấn sát ta thì có vẻ đã quá mức hão huyền rồi!"
Giác Sân hòa thượng chậm rãi mở miệng, tiếng như lưỡi mác, âm vang hữu lực, bên ngoài cơ thể cũng dần dần giăng kín ánh vàng rực rỡ, sáng loáng quang hoa.
Kim Cương Tâm kích thích ra lực huyết mạch đã chảy tới tứ chi bách hài, tuôn tới các vị trí trên cơ thể!
"A..."
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đông!
Một tiếng vang thật lớn, không hề có điềm báo trước bộc phát ra, giống như có thần linh đang ra sức gióng trống trời vậy, ngột ngạt hữu lực, rung động tinh thần.
Thanh âm này, trực tiếp ép xuống tiếng tim đập trong cơ thể Giác Sân hòa thượng!
Hí!
Giác Sân hòa thượng biến sắc.
Hắn mặt đối mặt với Tô Tử Mặc, tự nhiên có thể nghe ra được âm thanh này cũng đến từ lồng ngực của đối phương!
Trong lòng Giác Sân hòa thượng dâng lên một tia bất an.
Không kịp nghĩ nhiều, hai tay Giác Sân hòa thượng đang hướng lên trên bỗng nhiên hơi co lại, hai chân phát lực, lực huyết mạch vận chuyển đến cực hạn, cả người vọt lên, muốn thoát khỏi trấn áp của Tô Tử Mặc.
Giác Sân hòa thượng nổi giận gầm lên một tiếng: "Phá cho ta!"
Ầm ầm!
Nhưng đúng lúc này, trong cơ thể Tô Tử Mặc lại truyền ra tiếng nổ rung trời, giống như sóng lớn vỗ bờ, hải triều lao nhanh mà đến, sôi trào mãnh liệt, khí thế bàng bạc!
Đứng đối diện với Tô Tử Mặc, Giác Sân hòa thượng sinh ra một loại ảo giác.
Chính mình là một chiếc thuyền con trong vùng biển đang sôi trào kia, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dìm ngập, bị hải triều cọ đến mức hài cốt không còn!
Thanh thế như vậy đâu chỉ đơn giản là sức người nữa!
Đây hoàn toàn chính là uy lực của thiên địa!
"Huyết như hải triều!"
Hai tai của Cơ yêu tinh khẽ động, nghe được thanh âm này cũng biến sắc, lên tiếng kinh hô.
Từ xưa đến nay, tu luyện huyết mạch tới cực hạn chính là cảnh giới huyết như hải triều.
Mà tu sĩ tu luyện tới cảnh giới này đã ít càng thêm ít.
Cơ yêu tinh từng gặp được một người.
Ngày đó, ở dưới sâu trong lòng đất kia, có cổ trận cấm linh tồn tại, người kia sát phạt quyết đoán, cường thế vô cùng, có thể lấy một địch năm, đánh lùi ngũ đại Ma tử!
Mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng một màn này vẫn khắc sâu trong ký ức của nàng, chỉ thoáng như hôm qua.
Nhớ lại thân ảnh áo xanh và gương mặt thanh tú kia, Cơ yêu tinh lại không thể liên hệ người kia và đại hán mặc áo gai trước mắt lại với nhau.
"Trở về cho ta!"
Vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, giọng nói cũn bình tĩnh, nhưng trong cơ thể lại là huyết triều phun trào, thanh thế doạ người.
Bàn tay cường tráng sung huyết, nổi đầy gân xanh, vậy mà lại nở lớn tấc hơn, che khuất ánh mắt của Giác Sân hòa thượng, chặn lại tất cả đường lui của hắn, hung hăng nghiền áp xuống!
"Hự!"
Giác Sân hòa thượng kêu lên một tiếng đau đớn, vừa mới mượn nhờ Kim Cương Tâm bộc phát ra lực lương để vọt lên, còn chưa kịp thoát khỏi khống chế của Tô Tử Mặc đã bị ấn trở về lần nữa.
Kim quang trên hai tay Giác Sân hòa thượng đã dần ảm đạm.
Phốc!
Huyết nhục nổ tung, bắn ra một đám mưa máu.
Cả người Giác Sân hòa thượng run rẩy, xương sống uốn lượn, hai đầu gối gần như đã quỳ trên mặt đất!
Hắn cảm giác trên đỉnh đầu dường như có một ngọn núi nặng đến vạn quân đè ép xuống, muốn hủy diệt hắn!