Chương 441: Khởi đầu ác mộng
"Chẳng lẽ đã bại lộ "
Vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giật mình.
"Ngươi đừng phủ nhận, khẳng định chính là ngươi!"
Cơ yêu tinh lại gần, nhỏ giọng nói ra: "Ngươi giấu không được ta, cảm giác của ta luôn luôn rất chính xác."
"Không hiểu ngươi đang nói cái gì."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt trả lời một câu, ánh mắt chuyển động, rơi vào mười mấy bóng người đứng thành hàng bên ngoài Nhân Hoàng điện.
Hơn mười tu sĩ này đều đã tuổi già sức yếu, tóc bạc hoa râm.
Mặc dù đôi mắt đã đục ngầu, trên thân tản ra khí tức của người đã tới tuổi xế chiều, nhưng trong cơ thể lại truyền ra khí tức làm người sợ hãi.
Người phong ấn!
Cơ yêu tinh nói: "Yên tâm, ở trong tình huống này, người phong ấn không dám ra tay. Tiên, Phật, Ma ba môn tạo thế chân vạc, ngăn chặn lẫn nhau, chỉ cần có một phương xuất thủ, đánh ra lực lượng Kim Đan cảnh thì người phong ấn hai phe khác đều sẽ bị dính líu vào, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương!"
Mười hai tu sĩ của Tiên, Phật hai môn chậm rãi đi tới, hai người đi song song với nhau, nhìn chằm chằm vào sáu người Ma môn bên này, bao gồm cả Tô Tử Mặc ở bên trong.
Hàng Thu Vũ của Kiếm Tông nhìn tới Bàng Nhạc của Bá Vương điện.
Ngạo Vũ Tiêu thuộc Tử Tiêu phái cũng tìm tới Ma tử Huyễn Ma giáo.
Cường cường quyết đấu!
Truyền nhân của Phiêu Tuyết cốc trong Tiên môn, là một nữ tử lạnh lùng mặc bạch y, điều khiển ngân châm lạnh lẽo, chuyên phá rất nhiều phù lục hộ thân và áo giáp phòng ngự.
Nữ ni của Minh Tâm am, cầm trong tay một thanh trường kiếm lóe ra kiếm quang lẫm liệt.
Hai vị nữ tu truyền nhân của Tiên, Phật lập tức xông về phía Cơ yêu tinh!
"Xem ra, một kẻ vô danh này phải giao cho tại hạ rồi."
Truyền nhân của Thiên Cương giáo mỉm cười, vung tay áo một cái, một thanh lóe phi kiếm ra năm đạo linh quang đã phá không bay thẳng đến đầu của Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc quét mắt qua, thầm gật đầu.
Không hổ là những siêu cấp tông môn đứng đầu trên Đại lục Thiên Hoang, nội tình cường đại, trong tay phần lớn thiên kiêu đều có một kiện Linh khí hoàn mỹ!
Tô Tử Mặc không chút hoang mang, bàn tay chạm vào túi trữ vật, trong lòng bàn tay đã có một thanh trường đao.
Coong!
Thân đao rung động, lóe ra bốn đạo Linh Văn.
Đây là một thanh Linh đao cực phẩm mà hắn tìm kiếm được ở di tích Đan Trì tông.
Vì che giấu tung tích, binh khí mang tính đặc trưng như Huyết Thối đao, Tô Tử Mặc tự nhiên không thể lấy ra, nếu không sẽ lập tưc bị Cơ yêu tinh, Bạch Vũ nhận ra thân phận.
Mặc dù không thể dùng Huyết Thối đao, nhưng năm thức đao pháp Định Hải Quyển thì Tô Tử Mặc lại không định ẩn tàng.
Bởi vì ở trong Tu Chân giới, ngoại trừ hắn hiểu được Định Hải Quyển, còn có truyền nhân ở một nơi hiểu được năm thức đao pháp này...
Sưu!
Phi kiếm phá không, bắn ra năm đạo linh quang, giống như một mặt trời nhỏ, cương khí dày đặc, khí thế ép người, chớp mắt đã bắn tới.
Tô Tử Mặc không chút sợ hãi, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tràn ra, dưới quần áo hiện ra bảy linh mạch.
"A, hóa ra là một phế vật!"
Bạch Vũ quét mắt qua, nhìn thấy một màn này, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Những Ma tử khác cũng đều lộ ra vẻ thất vọng.
Rất nhiều thiên kiêu của Tiên môn, Phật môn lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Trúc Cơ bảy mạch, ở trong Tu Chân giới đã có thể được xem là thiên tài hiếm thấy, ở Đại Chu vương triều càng là trăm năm khó gặp.
Nhưng đối với đám thiên kiêu ở đây thì, Trúc Cơ bảy mạch chính là phế vật, tham dự vào trong đại chiến như thế này sẽ không sống quá mười nhịp hô hấp!
Cho dù cùng là Trúc Cơ tám mạch, lực chiến đấu của tu sĩ những tông môn khác đều thua xa truyền nhân của các siêu cấp tông môn, chớ nói chi là một Trúc Cơ bảy mạch.
Mấy đại Ma tử vốn đã tâm phiền ý loạn vì tình cảnh không ổn, lúc này thấy cảnh này, lại càng nhíu chặt lông mày.
Trong tay Thượng Quan Vũ của Vân Vũ tông cầm quạt xếp, đón đỡ hai thanh phi kiếm đang đâm tới, cười lạnh nói: "Cơ yêu tinh, ánh mắt của ngươi đúng là càng ngày càng kém!"
Trong số những thiên kiêu ở đây, chỉ có hai người là không lộ ra vẻ coi thường gì.
Một người là Cơ yêu tinh, một người khác chính là Giác Sân hòa thượng đã từng ăn quả đắng trong tay Tô Tử Mặc!
Coong!
Trong hư không, truyền đến tiếng binh khí va chạm chói tai.
Tô Tử Mặc vung Linh đao cực phẩm, nặng nề chém tới trên phi kiếm đang đâm tới kia làm tia lửa bắn tứ tung, kiếm khí bị một lực lượng khổng lồ chấn vỡ, tán loạn tại chỗ!
Ông!
Thân kiếm run rẩy, đung đưa không ngừng, có xu thế rơi xuống.
"Hả?"
Mấy vị thiên kiêu dùng khóe mắt liếc nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều thay đổi.
"Chuyện này..."
"Hình như không đúng."
"Thật mạnh, người này là Luyện Thể Sĩ, cẩn thận đấy!"
Bạch!
Bóng người Tô Tử Mặc đã biến mất tại chỗ, sau hai ba bước đã giết tới trước mặt truyền nhân Thiên Cương giáo, hai con ngươi sáng rõ cuồn cuộn sát ý, vung đao chém tới!
Lưỡi đao chém rách hư không, tốc độ nhanh chóng, lực lượng mãnh liệt, trên lưỡi đao thậm chí mang theo một tia nóng rực!
"Thật nhanh!"
Truyền nhân của Thiên Cương giáo thầm hô không ổn, lông tơ cả người đều đã dựng lên, con ngươi kịch liệt co vào.
Khinh thường!
Nhất thời chủ quan nên đánh mất tiên cơ, khiến hắn lập tức rơi vào hạ phong!
Hô!
Truyền nhân Thiên Cương giáo lại vỗ lên trên túi trữ vật, nhanh chóng lấy ra một tấm chắn màu vàng sậm, rót linh lực vào, tấm chắn trong nháy mắt nở lớn được giơ qua đỉnh đầu.
Coong!
Trường đao chém lên trên tấm chắn, lại truyền tới một tiếng vang thật lớn.
"Hừ!"
Quang mang trên tấm chắn ảm đạm, linh quang gần như đã bị Tô Tử Mặc chém nát, truyền nhân Thiên Cương giáo kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo suýt đã quỳ trên mặt đất.
Truyền nhân Thiên Cương giáo một tay nâng tấm chắn, tay kia lại nắm chặt thành quyền, trên năm tay lượn lờ cương khí giống như một cây trường thương đánh thẳng đến ngực Tô Tử Mặc!
Dù sao cũng là truyền nhân Thiên Cương giáo trong chín phái Tiên môn.
Gặp phải tình huống như thế này, còn có thể ra tay phản kích.
"Đừng!"
Nhìn thấy cảnh này, Giác Sân hòa thượng vội hô lên.
Nhưng đã quá muộn.
Nhìn thấy truyền nhân của Thiên Cương giáo ra quyền, trong mắt Tô Tử Mặc lóe ra một tia giễu cợt, hắn cũng trở tay đánh ra một quyền!
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau!
Cương phong nổ tung, khí lãng cuồn cuộn tràn ra.
Sắc mặt truyền nhân Thiên Cương giáo đại biến, trên mặt đã tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trong nháy mắt đã chảy xuôi xuống.
Tạch tạch tạch!
Tiếng nứt xương vang lên vô cùng rợn người.
Mấy vị thiên kiêu không nhịn được đều ngước mắt nhìn lại, tất cả đều hơi biến sắc.
Bàn tay của truyền nhân Thiên Cương giáo đã không còn nữa, bị một quyền kia đánh thành một cục thịt, rũ xuống ở cổ tay.
Toàn bộ cánh tay uốn lượn không còn hình dáng nữa, đốt xương đâm rách huyết nhục, xương trắng lộ ra bên ngoài, trên xương trắng còn kèm theo cả tơ máu khiến người khác nhìn thấy mà giật mình!
"A!"
Truyền nhân của Thiên Cương giáo kêu lên thảm thiết, cả người trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, đã đau đến mức toàn thân run rẩy.
Hai đao một quyền, truyền nhân Thiên Cương giáo trực tiếp bị phế!
Không riêng gì những thiên kiêu ở đây, ngay cả hơn mười người phong ấn đứng phía xa xem cuộc chiến đều động dung.
"Sư tử vồ thỏ, cũng dùng hết toàn lực, hắn chủ quan khinh địch nên rơi vào kết cục này, cũng không trách được người bên ngoài."
"Thực sự... Chỉ là khinh địch sao "
Thế cục của chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Không có ai nghĩ tới vừa mới giao thủ trong nháy mắt, mà truyền nhân của Thiên Cương giáo đã bị phế một cánh tay ngay tại chỗ, rơi vào kết cục thê thảm.
Ý nghĩa trong chuyện này một vị thiên kiêu đã mất đi tư cách tranh đoạt truyền thừa Nhân Hoàng, chỉ có thể ảm đạm rời khỏi.
Rất nhiều thiên kiêu nhìn truyền nhân Thiên Cương giáo bằng ánh mắt tràn đầy đồng tình cùng thương hại.
Đến tận lúc này, rất nhiều thiên kiêu còn không ý thức được, một cơn ác mộng sẽ quấy rối tâm cảnh bọn hắn nhiều năm, chỉ vừa mới bắt đầu...
Cùng một số người so sánh, kết cục của truyền nhân Thiên Cương giáo như thế coi như đã khá may mắn rồi.