Chương 445: Tam đại thiên kiêu
Rất nhiều thiên kiêu đều âm thầm nhíu mày.
Hai người đấu đao đấu kiếm trong một chiêu, nhìn như cân sức ngang tài, nhưng trên thực tế vẫn là Hàng Thu Vũ thua một nước.
Kinh Hồng kiếm trong tay Hàng Thu Vũ là Linh khí hoàn mỹ.
Hơn nữa Hàng Thu Vũ là Trúc Cơ tám mạch, mà vị truyền nhân của Thần Hoàng đảo này lại mới chỉ là Trúc Cơ bảy mạch.
Ai cao ai thấp, chỉ một chiêu đã hiện rõ.
"Chỉ bằng chút năng lực ấy của ngươi mà cũng dám đặt chân lên đại lục Thiên Hoang khuấy động mưa gió "
Hàng Thu Vũ cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt đầy ý khiêu khích nhìn Tô Tử Mặc, trường kiếm ở trong tay lắc lư, trong hư không hiện ra ba quang trong trẻo.
"Với chút năng lực ấy cũng đủ để trấn áp ngươi rồi!"
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng, huyết mạch lao nhanh, trong cơ thể truyền ra tiếng sóng triều ầm ầm, hắn bước ra một bước, trong chớp mắt đã xông tới trước người Hàng Thu Vũ, vung đao chém xuống!
Không có chiêu thức xinh đẹp hoa lệ gì, một đao chém ra có thể xé rách cả hư không, phối hợp với lực huyết mạch kinh khủng làm đao mang tăng vọt, khí thế doạ người.
Hàng Thu Vũ cũng vận chuyển huyết mạch, linh lực trong tám mạch đều tràn ra, cả người giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, hợp lại làm một cùng Kinh Hồng kiếm trong tay, không phân khác biệt.
"Giết!"
Hàng Thu Vũ không lùi không tránh, muốn dựa vào cảnh giới tu vi để áp chế Tô Tử Mặc.
Ở trong Tu Chân giới, Kiếm tu là người tu chân được mọi người ngầm thừa nhận có lực sát phạt mạnh nhất.
Đao kiếm va chạm ở giữa không trung.
Kiếm khí và đao mang thôn phệ lẫn nhau, tia lửa bắn văng khắp nơi.
Ở giữa hai người, linh khí trong nháy mắt đã sôi lên, bị kiếm khí và đao mang cắt gọt thành mảnh nhỏ.
Kiếm của Hàng Thu Vũ lăng lệ đến cực điểm, mũi nhọn lộ rõ.
Mà đao của Tô Tử Mặc lại vô cùng cương mãnh, đại khí bàng bạc!
Đương! Đương! Đương!
Một Đao một Kiếm không ngừng va chạm giữa không trung.
Đao quang lẫm liệt, kiếm ảnh trùng điệp khiến người ta hoa mắt.
Đây hoàn toàn chính là so đấu về lực lượng, không có quá nhiều kỹ xảo gì!
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rực, càng chiến càng hăng, hắn ngửa mặt lên trời cười to: " Được, tốt, tốt! Có thể tiếp được mười đao của ta, ngươi cũng có chút bản linh, lại đến nào!"
Tô Tử Mặc giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi vậy, chiến đấu va chạm kịch liệt như vậy mà lực lượng không giảm trái lại còn tăng!
Thát! Thát! Thát!
Mỗi một bước của Tô Tử Mặc đều khiến mặt đất run rẩy, khí thế trên người cũng sẽ tăng lên một khoảng, đao thế trở nên nặng hơn.
Mỗi khi chém tới một đao, đều giống như bắn ra sóng lớn cao ngàn trượng có thể che khuất bầu trời vậy!
Hàng Thu Vũ đã thu lại ý khiêu khích, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chịu lực va chạm như thế, hắn đã cảm giác cánh tay hơi tê, trong đầu cũng bắt đầu choáng váng hoa mắt.
Đây là dấu hiệu kiệt lực!
"Thể lực của người này giống như là một cái động không đáy, không có cực hạn gì"
Hàng Thu Vũ thầm kinh hãi.
Nếu cứ tiếp tục va chạm chiến đấu như vậy, thì chỉ mười đao nữa là hắn sẽ lộ ra dấu hiệu thất bại!
"Nhất định phải biến chiêu!"
Nghĩ đến đây, trong mắt Hàng Thu Vũ lóe lên một tia quyết đoán, cổ tay khẽ động, thân kiếm cũng rung động theo, ở giữa không trung đột nhiên bắn ra một đoàn kiếm quang.
Từng điểm sáng lạnh đập vào mặt, lóe ra quang hoa chói mắt.
Đây là chiêu thức trong《 Phúc Vũ Kiếm Quyết 》, lấy kiếm quang để đâm tới hai mắt của đối thủ, làm đối thủ rơi vào trạng thái mù trong thời gian ngắn ngủi, từ đó lộ ra sơ hở trí mạng.
Chỉ tiếc rằng trong hai Tô Tử Mặc mắt lóe ra một tia sáng yêu dị, hai mắt vẫn sáng tựa như hai ngôi sao trong đêm tối vậy, sáng tỏ thâm thúy, căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Chém ra một đao đi, phá vỡ tầng tầng hàn mang rồi va cham lên thân Kinh Hồng kiếm.
Coong!
Cả người Hàng Thu Vũ chấn động, Kinh Hồng kiếm suýt nữa đã tuột tay.
Thấy cảnh này, Giác Sân hòa thượng đứng bên cạnh xem cuộc chiến khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Cuồng Đao này có thị lực, thính lực vô cùng cường đại, tâm cảnh vững như bàn thạch, tiểu tăng dùng bí thuật Kim Cương Nộ Mục cùng Sư Hống công của Phật môn đồng thời tấn công mà vẫn không ảnh hưởng gì tới hắn."
Đám thiên kiêu đều run lên.
Đám người ở đây đều âm thầm suy nghĩ nếu là mình đối mặt với Kim Cương Nộ Mục cùng Sư Hống công thì khó có thể chịu đựng được, thế mà truyền nhân của Thần Hoàng đảo này lại không bị ảnh hưởng
"Tình huống không đúng."
Vẻ mặt Ngạo Vũ Tiêu của Tử Tiêu phái nghiêm túc, nhãn lực cao siêu, đã nhìn rõ thế cục, đột nhiên nói ra: "Hàng Thu Vũ sắp bại rồi."
Trên chiến trường.
Sắc mặt Hàng Thu Vũ âm trầm, cả người không ngừng lùi lại, hắn đã không còn sức đánh trả.
Ngược lại, Tô Tử Mặc chém ra đao quang càng ngày càng mạnh, từng bước ép sát, bao phủ lấy Hàng Thu Vũ.
Nếu cứ tiếp tục tranh đấu như vậy, không quá mười chiêu, song phương có thể phân ra thắng bại!
Sưu!
Đột nhiên, một tiếng xé gió chấn động lòng người vang lên.
Tử Khí Đông Lai.
Bảy đạo tử khí phá không bay đến, va chạm trong hư không, rồi ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu tím to lớn, uy áp khủng bố chớp mắt đã áp sát!
Ngạo Vũ Tiêu của Tử Tiêu phái xuất thủ!
Thần Hoàng đảo dù sao cũng là một hòn đảo cô lập ở hải ngoại, ít khi đặt chân lên đại lục Thiên Hoang, lực ảnh hưởng ở trong Tu Chân giới kém xa Kiếm Tông.
Huống chi, dù sao Kiếm Tông cũng là một trong chín phái Tiên môn, có giao hảo với rất nhiều tông môn.
Tử Tiêu phái chính là một tông môn như thế.
Tử Kiếm bắn tới, ẩn chứa một luồng uy áp kinh thiên như Đế Hoàng đích thân tới, kiếm khí khinh người ép Tô Tử Mặc không thể không dừng lại thân hình.
Nếu hắn tiếp tục đuổi giết Hàng Thu Vũ, chắc chắn sẽ bị Tử Kiếm đâm trúng, cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán trước được cảnh này.
Tô Tử Mặc thu đao, lưỡi đao khẽ chuyển, dùng ra Tuyền Qua Thức trong Định Hải Quyển.
Trên trường đao bắn ra một luồng kình lực vặn vẹo xoay tròn, nặng nề chém lên trên Tử Kiếm.
Tử Kiếm lắc lư, gần như bị đánh bay, thân hình Tô Tử Mặc rung động, thân pháp linh động nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Hàng Thu Vũ có được cơ hội thở dốc, lúc này toàn thân hắn đã đổ đầy mồ hôi ướt nhẹp, hơi thở hào hển, sóng vai đứng cùng Ngạo Vũ Tiêu, giằng co cùng Tô Tử Mặc.
"Đây là trận chiến của Thần Hoàng đảo cùng Kiếm Tông, Tử Tiêu phái các ngươi thân là một trong chín phái Tiên môn, ngay cả đạo nghĩa giang hồ đều không để ý, muốn lấy nhiều bắt nạt ít à?"
Cơ yêu tinh vốn đang đứng một bên điều tức chữa thương, thấy cảnh này không khỏi nhẹ chau lông mày, lớn tiếng chất vấn.
"Ở đây là chiến đấu tranh truyền thừa Nhân Hoàng điện, lấy đâu ra đạo nghĩa giang hồ."
Ngạo Vũ Tiêu bình tĩnh, phất tay triệu hồi trường kiếm màu tím giữa không trung, lạnh nhạt nói ra: " Truyền nhân của Thần Hoàng đảo dám đặt chân tới Đại lục Thiên Hoang, thì phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận lời khiêu chiến của truyền nhân các đại tông môn!"
"Nói nhảm nhiều quá, ngươi muốn chiến thì cứ lên đi!"
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng, cầm theo trường đao cất bước tiến lên, đao quang tăng vọt, lại bao phủ cả hai người Ngạo Vũ Tiêu và Hàng Thu Vũ!
Lấy một chọi hai, lại còn dám ra tay trước!
Rất nhiều thiên kiêu đều run lên.
" Khí phách rất mạnh!"
Ánh mắt Bàng Nhạc của Bá Vương điện lấp lóe, chậm rãi nói ra.
"Khí phách đúng là có, nhưng có thể còn sống hay không thì không biết trước được." Thượng Quan Vũ của Vân Vũ tông khẽ cười.
Sắc mặt Bạch Vũ của Tu La tông âm trầm, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên chiến trường, tiếng sóng triều trong cơ thể Tô Tử Mặc càng ngày càng vang, kinh lôi cuồn cuộn ầm ầm, lực huyết mạch kinh người, khí tức kéo dài.
Sau mười mấy hiệp, Tô Tử Mặc lấy một chọi hai mà vẫn có thể chiếm thế thượng phong, gắt gao áp chế Hàng Thu Vũ, Ngạo Vũ Tiêu!
Sắc mặt hai người trở nên cực kỳ khó coi.
"Hai vị đạo hữu chớ hoảng sợ, tiểu tăng đến đây!"
Giác Sân hòa thượng vốn đứng một bên một bên xem cuộc chiến thấy thế cục không đúng, tay trái nắm chuông vàng, tay phải càm Kim Cương Xử, hét lớn một tiếng, cường thế gia nhập chiến trường!