Chương 446: Chiến quần hùng
Tam đại thiên kiêu của Tiên Phật hai môn lại cùng vây công một người!
Việc này nếu truyền đến Tu Chân giới thì chắc chắn sẽ gây nên ồn ào xôn xao.
"A!"
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, lồng ngực dần nâng cao lên, thét dài một tiếng, huyết mạch bành trướng, trở tay liên tục chém ra ba đao, gần như không phân trước sau!
Mỗi một đao đều bộc phát ra lực lượng làm người ta sợ hãi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một đao chém lên thân Kinh Hồng kiếm, Hàng Thu Vũ bị đẩy lui.
Một đao chém lên trường kiếm màu tím, tử khí lượn quanh người Ngạo Vũ Tiêu vì đó mà liên luỵ, chịu một kích chấn động kịch liệt, tán loạn đi rất nhiều.
Một đao cuối cùng chém lên trên Kim Cương Xử, Giác Sân hòa thượng kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt đại biến, bạch bạch bạch không ngừng lùi lại!
Đối mặt với tam đại thiên kiêu vây công, Tô Tử Mặc vẫn không chút sợ hãi, ngược lại càng bắn ra lực lượng kinh khủng hơn, khí thế giống như có thể trấn áp tất cả!
Không riêng gì ba người Hàng Thu Vũ, ngay cả đám thiên kiêu đứng bên ngoài xem cuộc chiến đều hoảng sợ biến sắc.
Sao Thần Hoàng đảo lại sinh ra một người như vậy
Chỉ là Trúc Cơ bảy mạch đã có được lực lượng cường đại như vậy, nếu hắn đả thông được tám mạch, thì trong những người cùng giai còn có ai có thể trấn trụ hắn
Trách không được Thần Hoàng đảo dám để người này tiến vào chiến trường Thượng Cổ, một truyền nhân đã lộ ra thế vô địch như thế, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì tương lai rất có khả năng sẽ trở thành một vị Hoàng giả!
Rất nhiều thiên kiêu còn chưa suy nghĩ xong, câu nói tiếp theo của Tô Tử Mặc lại càng khiến trong lòng đám người nổi sóng!
Tô Tử Mặc ba đao bức lui tam đại thiên kiêu, khí thế ngập trời, ánh mắt như điện, đảo qua gương mặt của từng thiên kiêu.
Đi tới khu vực dưới Nhân Hoàng điện đều là thiên tài của các đại siêu cấp tông môn, kẻ nào cũng tâm cao khí ngạo, cho dù thực lực của Tô Tử Mặc rất cường đại, thủ đoạn hung ác nhưng nếu đám người ở đây chưa giao thủ thì không có ai muốn nhận thua.
Rất nhiều thiên kiêu đều kích động.
" Được, tốt, tốt!"
Tô Tử Mặc gật đầu, huyết mạch trong cơ thể sôi lên, gân cốt cùng vang động, lớn tiếng nói: "Để bớt phiền toái, các ngươi cùng lên đi, ta tiếp hết lượt! !"
Tiếp hết lượt, tiếp hết lượt...
Giọng nói củaTô Tử Mặc như chuông ngân, vang vọng khắp đất trời, quanh quẩn bên tai mọi người, thật lâu không dứt!
Vừa mới nói xong, đám người đều xôn xao!
Câu nói này có ý gì?
Đây là muốn lấy sức một mình để nghênh chiến với tất cả thiên kiêu của Tiên, Phật hai môn!
Khí phách hào hùng như thế thật sự là cổ kim khó gặp, có thể so với Nhân Hoàng!
Bá Vương điện Bàng Nhạc chậm rãi nói ra: "Không hổ là Cuồng Đao, quả nhiên là đủ cuồng!"
Vào thời khắc này, Bàng Nhạc cũng không thể không cúi đầu.
Không nói tới kết quả của trận chiến này sẽ như thế nào, chỉ dựa vào một câu nói kia, hắn không dám nói ra khỏi miệng.
Không riêng gì hắn, rất nhiều thiên kiêu ở đây, bao gồm cả Hàng Thu Vũ, Ngạo Vũ Tiêu, không có kẻ nào dám nói ra câu này!
Đây nhất định chính là coi trời bằng vung, xem thường Tiên Phật!
"Cứng quá dễ gãy, thực sự coi mình là thượng cổ chư Hoàng sao?"
Thượng Quan Vũ của Vân Vũ tông cười lạnh nói: "Đừng quên, ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ! Ta cũng không tin tên Cuồng Đao này có thể một mình trấn áp đám thiên kiêu của Tiên Phật hai môn hạ!"
" Không sai."
Ma tử của Huyễn Ma giáo cũng gật gật đầu, nói: " Đám người Hàng Thu Vũ tất nhiên còn có át chủ bài không dùng, nếu thực sự chiến đấu đến bước cuối cùng, ép đám thiên kiêu kia ra tay toàn lực thì người này nhất định phải chết!"
...
Trên chiến trường.
Lăng Hàm của Phiêu Tuyết cốc đứng ra đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vừa mới xem thường bí thuật của Phiêu Tuyết cốc, Lăng Hàm ta đến chiếu cố ngươi!"
"Nếu như thế, tại hạ là Thần Dật Tử của Hỗn Nguyên tông cũng muốn lĩnh giáo tuyệt kỹ của Thần Hoàng đảo!"
Lại có một vị thiên kiêu đứng ra, sóng vai cùng đám người Hàng Thu Vũ.
Ngay sau đó, một vị thiên kiêu khác cũng nhảy ra, đi vào trên chiến trường, trầm giọng nói: "Tại hạ Phong Lôi điện..."
"Không cần phải nói."
Tô Tử Mặc không nhịn được phất tay cắt ngang, lạnh nhạt nói ra: "Muốn chiến thì chiến, ta không có hứng thú biết."
"Ngươi..."
Truyền nhân Phong Lôi điện nghẹn lời, sắc mặt đen kịt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trong nháy mắt, tính cả ba người Hàng Thu Vũ, sau đó lại có Lăng Hàm của Phiêu Tuyết cốc, Thần Dật Tử của Hỗn Nguyên tông, truyền nhân Phong Lôi điện, truyền nhân Thanh Phong quán, truyền nhân Vô Tướng tự, truyền nhân Bàn Nhược tự cùng xông vào chiến trường.
Sắc mặt chín thiên kiêu đều không tốt, bước chân chậm rãi di động, bao vây Tô Tử Mặc vào giữa!
Thấy cảnh này, trong lòng Cơ yêu tinh vô cùng sốt ruột, nàng nhìn về phía mấy đại Ma tử bên người, nhíu mày hỏi: "Các ngươi còn muốn khoanh tay đứng nhìn hắn... Cuồng Đao bị thua, sau đó truyền nhân của Tiên môn, Phật môn sẽ đối phó với chúng ta, Ma môn chúng ta vẫn rơi vào thế yếu!"
"Hắc hắc, đây là hắn tự tìm."
Thượng Quan Vũ của Vân Vũ tông cười một tiếng quái dị, nói: "Còn nói, không chừng vị đạo hữu của Thần Hoàng đảo này thật sự có thể trấn áp chín thiên kiêu đấy, một trận chiến thành danh !"
Đám người Bàng Nhạc vẫn bình tĩnh đứng im, rõ ràng không có ý nhúng tay.
Thế cục còn không rõ, bọn hắn sẽ không tùy tiện xuất thủ.
Ánh mắt Bạch Vũ của Tu La tông âm trầm, đột nhiên mở miệng, ý vị thâm trường nói: "Nếu để cho ta xuất thủ, rốt cuộc là giúp một bên nào thì chưa chắc được đâu.
Đại chiến đã hoàn toàn bộc phát, Cơ yêu tinh cũng không còn tâm tư suy nghĩ ý trong những lời này của Bạch Vũ ý.
"Náo nhiệt như thế, tính thêm ta đi."
Cơ yêu tinh ra vẻ nhẹ nhõm, khẽ cười một tiếng, lựa chọn gia nhập chiến trường.
Lấy thực lực của nàng, nhiều nhất chỉ có thể kéo chân một vị thiên kiêu, như vậy ít nhất cũng có thể giúp Tô Tử Mặc chia sẻ một chút áp lực.
Bản thân Tô Tử Mặc vẫn phải đối mặt với tám vị thiên kiêu nhiều!
Lăng Hàm của Phiêu Tuyết cốc nhíu nhíu mày, từ trong chiến trường tách ra, ngăn Cơ yêu tinh lại, hai vị nữ tử tuyệt sắc chiến cùng một chỗ, tung bay như Kinh Hồng, uyển chuyển như du long.
Tám vị thiên kiêu mặc dù lần đầu tiên liên thủ, nhưng phối hợp rất ăn ý.
Thu Vũ của Kiếm Tông Hàng liên thủ với Giác Sân hòa thượng của Kim Cương tự, cận chiến cùng Tô Tử Mặc.
Sáu người còn lại kéo dài khoảng cách cùng Tô Tử Mặc, lợi dụng Linh khí, linh thuật, bộc phát ra một trận thế công như mưa giông gió bão, linh quang đầy trời, kiếm khí tung hoành.
Ầm! Ầm!
Tô Tử Mặc liên tục chém ra hai đao, nặng nề bổ vào Kinh Hồng kiếm và Kim Cương Xử.
Cả người Hàng Thu Vũ, Giác Sân hòa thượng đều run lên, vội lui lại nửa bước.
Tô Tử Mặc lại mượn nhờ phản lực này, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, cả người bay ngược ra, thân hình gần như dán sát trên mặt đất, né qua đông đảo Linh khí, linh thuật.
Ngạo Vũ Tiêu thấy Tô Tử Mặc đánh tới bên này, thần sắc không thay đổi, ngự kiếm nhanh chóng lui lại, kéo dài khoảng cách.
Thần Dật Tử của Hỗn Nguyên tông nhìn thấy cảnh này, trầm giọng nói: "Người này tu luyện tới cảnh giới huyết như hải triều, nhục thân khủng bố, lực cận chiến cực mạnh, chư vị không cần liều mạng cùng hắn, chỉ cần kéo dài khoảng cách, nhất định có thể khiến hắn mệt chết!"
Đám thiên kiêu ở đây đã sớm chuẩn bị, lại có tới tận tám người, phối hợp lẫn nhau để tác chiến, đương nhiên sẽ không cho Tô Tử Mặc cơ hội gần người.
Một khi Tô Tử Mặc phóng về phía một người trong đó, bảy người còn lại sẽ lập tức xuất thủ, chặn đường của hắn.
Hàng Thu Vũ, Giác Sân hòa thượng như giòi trong xương, xông lên triền đấu cùng Tô Tử Mặc.
Linh khí trên chiến trường đã sớm sôi trào!
Tám vị thiên kiêu hợp lực, thân hình giao thoa, không ngừng thay đổi vị trí, cố gắng giam Tô Tử Mặc ở nguyên tại chỗ.
Nhưng dù vậy, tám người không ngừng tung ra từng ra đợt thế công mà vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của Tô Tử Mặc, đều bị trường đao trong tay hắn ngăn lại hết!
Theo thời gian trôi qua, tám vị thiên kiêu càng cảm thấy kinh hãi, sát ý trong lòng cũng càng ngày càng thịnh!
Dưới thế công này, tám người tự hỏi nếu bất kỳ một người nào trong bọn hắn đổi chỗ với Tô Tử Mặc thì đều sống không qua mười nhịp hô hấp!
Dù có thể ngăn cản tất cả thế công thì sức lực tiêu hao cũng quá lớn.
Cho dù là Kim Đan chân nhân cũng chưa hẳn có thể chống đỡ được.
Nhưng bây giờ, đã một khắc đồng hồ.
Truyền nhân của Thần Hoàng đảo chẳng những không mệt mỏi chút nào mà chiến ý trong mắt càng ngày càng thịnh, hai mắt lại càng lóe sáng, khí thế của cả người cũng đang không ngừng kéo lên!
Cứ dông dài như vậy, thắng bại khó mà liệu!